Hắn từ biệt tỷ tỷ và Diệp gia muội tử, hai năm qua, là hai năm vui
sướng nhất mà hắn đã trải qua.
Tỷ phu, nhị ca, Diệp gia bá phụ và bá mẫu, đều rất tốt.
Diệp gia muội tử mặc dù thích trêu đùa hắn, chèn ép hắn, nhưng hắn
nhìn ra được kỳ thật nàng đối với hắn rất tốt.
Diệp gia, giống như là một gia đình chân chính.
Chỉ tiếc, hắn tên Vương Lam Điền, hắn họ Vương.
Lần thứ hai, gặp lại Diệp gia muội tử là ở cổng vào của thư viện Ni
Sơn.
Hắn coi thường những thứ dân đen kia, tại sao bọn họ có thể ngồi
ngang hàng với hắn, bọn họ không xứng!
Hắn mới là lão đại, dù sao tất cả mọi chuyện đều có phụ thân chống
đỡ, không phải sao?
Cho tới bây giờ hắn đều không phải người tốt, hắn là thiếu gia ăn chơi,
là một tiểu nhân.
Sau đó, Diệp gia muội tử tới, nhưng nàng không tới một mình, bên
cạnh có thêm một nam tử.
Hóa ra, hắn đã muộn một bước.
Một khắc kia, hắn đã nhận ra hắn thật sự thích nàng. Chẳng qua hắn
bỏ lỡ.
Nhưng mà, hắn vẫn không muốn để nàng nhìn thấy mình hèn mọn như
thế, hắn không muốn nàng nhìn thấy một mặt xấu xí của mình.