Tiểu quỷ kia bị nàng nhìn rất khó hiểu, không được tự nhiên hừ lạnh
một tiếng: “Sao vậy? Tên ta có vấn đề sao?” Cười đến quái dị như vậy?!
“Không có, tuyệt đối không có!” Diệp Quân Lan lắc đầu liên tục, nói
tiếp: “Tiểu quỷ, cháu có tên chữ hay không, chi bằng ta đặt cho cháu một
tên?” Đề phòng sau này mỗi lần gọi tên nó nàng liền cười một trận.
“Tùy dì!” Mã Văn Tài rất không sao cả trả lời, dù sao nó cũng không
muốn phụ thân đặt, không bằng để cho nàng đặt đi!
“Ừm ừm, tiểu quỷ, gọi Tu Nhân đi? !” Hi vọng sau này ngươi có thể
làm một người phân biệt rõ sai trái, kiên định, thông tuệ, Diệp Quân Lan
khẽ mỉm cười, nhìn tiểu quỷ, tiểu quỷ kia thấy vậy đỏ mặt.
Hồi lâu, mới lên tiếng: “Được!”
Diệp Quân Lan nhíu mày, thật sự buồn cười nhìn tiểu quỷ thẹn thùng,
cái này không ổn a, còn phải ở chung mấy ngày, da mặt tiểu quỷ mỏng như
vậy, sao mà được?!
“Đúng rồi, tiểu quỷ, ta tên là Diệp Quân Lan!” Diệp Quân Lan đột
nhiên nhớ tới, mình còn chưa nói tên cho tiểu quỷ: “Đệ có thể gọi ta là Lan
tỷ tỷ!” Như vậy nghe trẻ hơn nhiều a ! Thật ra mang theo tiểu đệ cũng
không tồi, mấy ngày sắp tới chúng ta sẽ chung sống hoà thuận!
Tiểu quỷ kia trở mình, hừ lạnh một tiếng, Diệp Quân Lan sao?
Ngày thứ hai, Mã Văn Tài thức dậy, thế nhưng không thấy bóng dáng
Diệp Quân Lan.
Mặt Mã Văn Tài chìm xuống, trong mắt âm thầm chan chứa bi
thương, chẳng lẽ tối hôm qua chỉ là một giấc mộng? Hắn khẽ cười ra tiếng,
mang theo chút điên cuồng, đúng vậy, cõi đời này làm sao có thể có quỷ
chứ?