Mã Văn Tài nhìn vẻ mặt quan tâm của nàng, môi mỏng khẽ động, nụ
cười nhẹ hiện lên.
“Vậy, nếu không?” Thân thể hắn đột nhiên áp sát Diệp Quân Lan, bốn
mắt nhìn nhau, ánh sáng lấp lánh tràn ngập trong mắt, “Cùng nhau ngủ, ít
nhất cũng ấm.”
Diệp Quân Lan nhìn khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại trước mắt, con
ngươi thâm thúy, như ánh sao đêm khuya, rạng rỡ lấp lánh, quả thực vô
cùng xinh đẹp.
Nàng nhìn đến ngây người, mê mang, hoàn toàn quên mất phải đem
hắn đẩy ra, lẩm bẩm nói: “Ánh mắt này thật đẹp. . . . . .”
Đang muốn đưa tay ra đụng vào, đột nhiên nhớ ra cái gì, liền thu lại.
Diệp Quân Lan lắc lắc đầu, ngu ngốc! Nàng đang nghĩ cái gì a! Khuôn mặt
trắng nõn lập tức ửng đỏ, nghiêng đầu đi, tức giận không nói gì.
Mã Văn Tài nhếch miệng mỉm cười, đứng lên, cầm chăn đệm vừa mới
để ở một bên, đi tới trên ghế, trải đệm ra, nhìn người còn đang hờn dỗi kia
một chút, cười khẽ nói: “Ngủ đi, ngày mai còn có lớp đấy.” Sau đó cởi
ngoại bào, nằm xuống.
Diệp Quân Lan đứng dậy, nhìn Mã Văn Tài nằm trên ghế, kéo chăn
qua, chôn toàn bộ người vào trong.
Một đêm trôi qua, bình yên vô sự.