CHỜ MỘT NGÀY NẮNG - Trang 125

Căn phòng này rõ ràng là kho chứa đồ cho hôn lễ, trên sàn nhà có rất

nhiều thùng rượu vang. Hai người ngồi đối diện với nhau, Tiêu Tinh vẫn
giữ vẻ kinh ngạc như “nhìn thấy ma”. Thẩm Quân Tắc bị ánh mắt ấy của cô
làm cho đầu óc tê liệt, không kìm được nới lỏng cà vạt điều chỉnh nhịp thở.

Thấy Tiêu Tinh im lặng không nói gì, Thẩm Quân Tắc khẽ ho một

tiếng, cố làm ra vẻ bình tĩnh rồi hỏi: “Lúc nãy… những lời bọn họ nói, cô
nghe được bao nhiêu?”.

“Lời nào?”. Tiêu Tinh nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc.

Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, “… Cũng không có gì”.

“Không có gì còn hỏi tôi?”. Tiêu Tinh ngạc nhiên nhìn anh.

Thẩm Quân Tắc tránh ánh mắt như nhìn quái vật của cô, lẳng lặng

quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh thật ngốc vì đã đánh giá cao cô gái này.
Một người lạc đường cũng có thể vòng quanh chỗ cũ mấy vòng như cô sao
có thể nhanh nhạy chú ý đến trọng tâm chủ đề buôn chuyện của mọi người
xung quanh? Với khả năng của anh, đối phó với cô nàng Tiêu Tinh ngốc
nghếch này quả thực dễ như trở bàn tay! Rốt cuộc anh đang lo lắng cái gì
chứ?

Xem ra anh vẫn chưa xui xẻo lắm, thế giới của anh chỉ nứt một rãnh

nhỏ mà thôi, vẫn chưa đến mức sụp đổ. Chỉ cần tranh thủ thời gian hàn lại
vết nứt ấy, anh vẫn còn cơ hội để thở.

Thẩm Quân Tắc ngoảnh đầu nhìn Tiêu Tinh, nghiêm túc nói: “Tiêu

Tinh, tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện”.

Tiêu Tinh không ngờ anh ta chuyển chủ đề nói chuyện nhanh như vậy,

sững người một lúc mới nói: “Chuyện gì?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.