đầu, bố mẹ và bác trai bác gái đều bận rộn quản lý công ty, Tiêu Tinh và
anh họ Tiêu Phàm bị đưa về quê sống cùng ông nội. Nhà Tạ Ý ở ngay cạnh
nhà ông nội. Trong ấn tượng của Tiêu Tinh, chàng trai có cái tên rất kỳ lạ
này rất nghịch ngợm, leo núi trèo cây, lại còn thường xuyên lôi Tiêu Tinh ra
ngoài chơi cùng. Suốt ngày nghịch bùn đất, quần áo nhem nhuốc bẩn thỉu,
đến nỗi mỗi lần mẹ Tiêu Tinh đến, ánh mắt lạnh băng khiến cô bé Tiêu
Tinh nhìn mà hai chân run lên bần bật. Về sau hai người học cùng tiểu học,
trung học, thi đại học cũng thi cùng thành phố, quan hệ ngày càng thân
thiết. Anh ta coi Tiêu Tinh là cô em gái hàng xóm nhỏ bé, Tiêu Tinh cũng
coi anh ta như anh em tốt. Tóm lại chỉ là tình bạn thanh mai trúc mã rất đơn
giản, không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì đáng nói. Bước ngoặt là năm thứ
nhất đại học. Năm thứ nhất đại học cũng là năm Tiêu Tinh tròn mười tám
tuổi, lại là người nhỏ tuổi nhất trong mấy chị em. Ngày sinh nhật của cô
đúng vào dịp cuối tuần, để chúc mừng cô đã trưởng thành, hai người chị em
thân thiết là Vệ Nam và Kỳ Quyên đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho
cô. Bữa tiệc được tổ chức ở một quán bar nhỏ gần trường, ba chị em góp
tiền bao quán bar, mời rất nhiều bạn học đến chung vui. Mọi người náo
nhiệt suốt cả buổi tối, tâm trạng vô cùng phấn khích. Hiếm khi Tiêu Tinh
mặc bộ váy dạ hội lộng lẫy, lại còn bị Kỳ Quyên bắt trang điểm, bước lên
sân khấu trước mặt đám đông chen chúc, phát biểu “cảm tưởng” của mình.
Tiêu Tinh đứng trên sân khấu, bị bao nhiêu con mắt dõi theo, trong lòng
khó tránh khỏi có chút căng thẳng. Cô hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay,
tâm trạng có chút bất an khi bắt đầu nói:
“Trên trái đất lắm mối hiểm họa này, an toàn trưởng thành mười tám
năm cũng không phải là chuyện dễ dàng. Bây giờ sắp bước sang hàng ngũ
của những người trưởng thành, tôi cảm thấy vô cùng xúc động! Rất cảm ơn
mọi người đã đến tham gia bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười tám của tôi,
cùng tôi trải qua buổi tối khó quên này!”.
Bài phát biểu này là do Kỳ Quyên viết, tối qua Tiêu Tinh đã học cả
buổi, đằng sau còn có một đoạn:“Để bày tỏ lòng biết ơn của mình, tôi quyết