Khuôn mặt Kiệt Tư La lập tức trở nên nghiêm túc nhìn Cố Mạt Lị, anh
nói: "Thân thể của em đã cho anh, từ nay về sau chỉ có anh mới làm như
vậy với em, em nơi này. . . . . ." Chỉ chỉ cô, "Còn có nơi này. . . . . ." Lại chỉ
chỉ chân của cô, "Chỉ có một mình anh mới có thể nhìn, có thể hôn, có thể
sờ, biết không?"
"Biết."
"Em phải đảm bảo với anh, ngoại trừ anh ra, quyết sẽ không cho người
khác nhìn, người khác hôn, người khác sờ thân thể của em, vô luận là người
nào, nếu muốn nhìn, muốn hôn, muốn sờ thân thể của em, em đều phải cự
tuyệt hắn."
"Mạt Lị bảo đảm, trừ Tứ điện hạ ra, quyết sẽ không để cho người khác
nhìn, người khác hôn, người khác sờ thân thể Mạt Lị, vô luận là người nào,
nếu muốn nhìn, muốn hôn, muốn sờ thân thể Mạt Lị, Mạt Lị sẽ không chút
do dự cự tuyệt hắn." Cố Mạt Lị làm ra bảo đảm với Kiệt Tư La.
Nghe được lời khẳng định của cô, anh mới yên tâm.
Kể từ hôm đó, anh luôn luôn tìm cô. Ban ngày, anh sẽ kéo cô tới chổ
không người sờ mó và ân ái; buổi tối, anh sẽ lẻn vào phòng của cô cùng cô
triền miên, cho đến hôm sau khi người hầu chuẩn bị lục tục xuống giường
đi làm việc, anh mới chịu rời khỏi giường của cô.
Anh khăng khăng mê luyến thân thể cô, ngay cả chính anh cũng kinh
ngạc.
Kiệt Tư La mãnh liệt đưa vào kéo ra. Mỗi một cái đều sử dụng toàn
phần khí lực.
Trải qua hơn mười cái đẩy đưa, Cố Mạt Lị rốt cuộc chịu không nổi hét
lớn: "Điện hạ. . . . . . Mạt Lị, Mạt Lị. . . . . . Không được. . . . . . Chậm một
chút, cầu xin. . . . . . Van ngài chậm một chút. . . . . ."