Gió thổi rối loạn mái tóc của Dụ Thiên Tuyết, cô bước nhanh ra cổng
công ty, thấy được chiếc xe Bugatti kia.
"Dụ tiểu thư, chào cô." Vị ‘Quản gia’ lần trước quay cửa kính xe
xuống, lễ phép chào cô.
"Xin chào." Ánh mắt trong suốtcủa Dụ Thiên Tuyết cũng nhìn chằm
chằm vào anh ta, thậm chí cười cười, mở cửa xe ngồi vào: "Chờ lâu không?
Ngại quá, hình như tôi tới trễ nửa tiếng."
Sắc mặt quản gia có vẻ hơi lúng túng, giọng nói vẫn ổn định tự nhiên
như cũ: "Không sao, chỉ hi vọng lần sau Dụ tiểu thư có thể đúng giờ."
"Tôi sẽ cố gắng!" Dụ Thiên Tuyết tựa vào chỗ ngồi, cười ngọt ngào:
"Lái xe."
Quản gia cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng vẫn điềm tĩnh đi tới phía trước
mở cửa xe.
Đến nơi, vẫn là bịt mắt màu đen quen thuộc, dưới sự hướng dẫn của
quản gia Dụ Thiên Tuyết đi qua hành lang, hướng về phía cánh cửa kia đi
tới.
"Dụ tiểu thư, tiên sinh đang ở bên trong, thời gian tư vấn lần này
khoảng ba tiếng, nếu muốn đi, xin thông báo trước với tiên sinh." Quản gia
hết lòng dặn dò, đẩy cửa ra cho cô.
"Tôi muốn hỏi một chút, tiên sinh của anh thật sự mắc chứng rối loạn
tinh thần sao?" Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi hỏi.
Quản gia ngẩn ra: "Dụ tiểu thư, tôi nghĩ đây cũng là vấn đề mà tư vấn
các người phải có năng lực phán đoán chứ."