nghiệp của mình, anh không nên khẩn trương." Dụ Thiên Tuyết có chút xấu
hổ, tiếng nói êm ái mang theo chút khàn khàn.
"Tôi lại cảm thấy cô có vẻ khẩn trương." Giọng nói trầm thấp của
người nọ quanh quẩn ở bên tai cô.
"Tiên sinh, giọng nói của anh rất giống một vị cố nhân của tôi." Dụ
Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi nói.
"Người nào?"
Dụ Thiên Tuyết khẽ cau mày, người này, sao hôm nay lại nóinhiều
như vậy?
"Rất phức tạp, tôi không nói rõ được." Dụ Thiên Tuyết lắc đầu: "Hay
là nói chuyện của anh đi, vì sao anh lại thích loại phương thức nói chuyện
này? Không cảm thấy không đủ thành khẩn sao? Anh muốn tôi giữ bí mật,
nhưng thật ra bí mật gì tôi cũng đều không biết, vậy anh hi vọng tôi biết
điều gì, làm sao tôi có thể giúp anh?"
Người nọ yên lặng mấy giây, thản nhiên nói: "Trên thế giới này có hai
thứ tôi không rõ ràng lắm, một là công lý, một là tình cảm, theo cô thì là
loại nào?"
Ách.....
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Dụ Thiên Tuyết đỏ bừng lộ vẻ
lúng túng, tay cầm bút cũng bắt đầu đổ mồ hôi, cô thật sự không biết rốt
cuộc ai là người tư vấn, dứt khoát đáp: "Loại nào cũng đều không phải,
chúng ta hàn huyên một chút về anh được không?"
Người nọ trầm mặc, lại trầm mặc một thời gian dài.