"Được, anh đỡ em dậy." Anh khàn giọng nói, ôm thắt lưng của cô kéo
cô từ trên ghế đứng dậy, thế nhưng không nghĩ tới, nhất thời cô đứng không
vững lại ngã vào trong lồng ngực mình, Bùi Vũ Triết vội vàng ôm chặt thắt
lưng cô không để cô trượt xuống, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
"Thiên Tuyết, nói cho anh biết rốt cuộc em làm sao vậy?" Bùi Vũ Triết
chăm chú nhìn mặt cô, lo âu hỏi.
Thân thể Dụ Thiên Tuyết mềm nhũn nương tựa vào người anh, thanh
âm bên tai như có như không như đến từ ngoài không gian, mắt cô nặng nề
không mở ra được, hàng mi như cánh bướm rũ xuống, cúi đầu thở hổn hển
dựa vào anh, chết sống ở trong lòng anh, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, tay
cô run rẩy muốn kéo mở cổ áo của anh ra.
"Em rất khó chịu..... Không biết khó chịu ở đâu....."
Bùi Vũ Triết bị động tác của cô làm cho sợ hết hồn lần nữa, ngón tay
cô luôn mềm mại mát lạnh, nhưng bây giờ lại nóng hổi, anh vội giơ tay sờ
trán cô một cái, cũng rất nóng, mặt và cổ cũng giống như vậy.
Tình huống như thế này không giống bị dị ứng, cô chỉ mới ăn qua một
phần gan ngỗng, uống qua một ly rượu mà thôi, hơn nữa anh cũng ăn một
phần như thế làm sao có thể xảy ra chuyện gì??
"Ngoan..... Anh dẫn em rời khỏi nơi đây, trở về phải nghỉ ngơi biết
không?"
Dụ Thiên Tuyết không chịu, khó khăn lắc đầu, cau mày nói: "Tiểu
Ảnh....."
"Đừng lo lắng cho Tiểu Ảnh, anh sẽ kêu người trông nom thằng bé."
Bùi Vũ Triết bảo đảm, ôm lấy thân thể mềm mại nóng hổicủa cô, đi tới cửa
dặn dò bồi bàn một tiếng, rồi đi ra bên ngoài.