Tiểu Ảnh tránh khỏi khống chế của Bùi Vũ Triết, chạy mấy bước đến
trước giường, giang hai cánh tay, lửa giận dâng cao, ngước khuôn mặt nhỏ
nhắn nhìn hai người đàn ông, nói: "Không cần hai chú trông nom! Đây là
mẹ của một mình Tiểu Ảnh, hết thảy không có quan hệ gì với hai chú! Bắt
đầu từ hôm nay, cháu sẽ không để cho hai người đến gần mẹ cháu, ai cũng
không cho!!"
Cậu bé tức giận đến lồng ngực phập phồng lên xuống dữ dội, giống
như ai dám tiến lên một bước sẽ liều mạng với người đó.
Bùi Vũ Triết cau mày, chậm rãi bước tới muốn nói gì đó, cánh tay của
Nam Cung Kình Hiên chặn anh lại, giọng nói khàn khàn: "Đừng tới gần
thằng bé."
Ánh mắt của anh mềm xuống một chút, thản nhiên nói: "Tiểu Ảnh,
cháu ở đây chăm sóc mẹ, là chú không tốt, tối qua không chăm sóc tốt cho
mẹ, chú xin lỗi cháu, chờ mẹ cháu tỉnh lại cũng sẽ nói xin lỗi với mẹ..... Hai
mẹ con nguyện tha thứ hay không là một chuyện, chú phạm sai lầm sẽ
không phủ nhận, cũng sẽ không đẩy trách nhiệm cho bất cứ người nào."
Tiểu Ảnh nhìn chằm chằm Nam Cung Kình Hiên, lửa giận trong đôi
mắt giảm xuống một chút.
"Theo mẹ nói chú là ba của cháu, nhưng cháu muốn nói cho chú biết,
không phải cứ sinh ra cháu là có thể làm ba của cháu, không thể chăm sóc
tốt cho mẹ để mẹ một đời một kiếp không bị tổn thương, một người ba như
vậy cháu không cần! Ông ấy có thể đối xử không tốt với Tiểu Ảnh, nhưng
nếu đối xử với mẹ không tốt, Tiểu Ảnh sẽ cắn chết ông ấy!" le-quy-don
Cậu bé kìm nén đến mặt cũng đỏ lên nói ra mấy câu, cuối cùng xoay người
không nhìn đến hai người đàn ông nữa, chạy đi tới bình đun nước nấu nước
sôi, chuẩn bị cái ly, ngoan ngoãn canh giữ ở trước giường Dụ Thiên Tuyết,
để lại cho bọn họ một bóng lưng.