gì khác hơn nha….." Nói xong, Tiểu Ảnh bắt đầu ăn món gan heo xào nóng
hổi vừa được bưng lên.
"Cháu không quan tâm đến mình sao?" Nam Cung Kình Hiên giơ tay
nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé: "Tiểu Ảnh, trẻ con không nên cậy mạnh như
vậy, nếu không sẽ khiến người ta không thương."
Đột nhiên Tiểu Ảnh như bị ong chích một cái, né tránh, trong mắt có
sự đề phòng.
"Đứa nhỏ ngốc." Nam Cung Kình Hiên nhéo nhéo mặt cậu bé, "Có
phải cháu cũng muốn có một ngày cùng một người mà mình có thể gọi là
ba cùng nhau ăn cơm ở bên ngoài hay không? Có thể không cần hâm mộ
những bạn nhỏ khác có ba mẹ ở bên cạnh? Tất cả những điều đó là ba nợ
con, ba đều biết."
Đây là lần đầu tiên, anh nói những lời này ở trước mặt Tiểu Ảnh.
Tiểu Ảnh chán ghét né tránh sự đụng chạm của anh, cúi đầu bới cơm,
nhưng hai mắt lại ươn ướt.
Nam Cung Kình Hiên kéo khăn giấy lau giúp cậu bé, Tiểu Ảnh ngẩng
đầu trừng mắt, phê phán nói: "Chú hư hỏng!"
Nam Cung Kình Hiên cười cười, có phần thê lương.
"Chú hư hỏng gặp phải phiền toái." Giọng anh khàn khàn: "Chú ấy lại
phạm sai lầm chọc giận mẹ cháu, cháu nói chú ấy nên làm gì bây giờ?"
Tiểu Ảnh "Hừ" một tiếng: "Đánh vào mười tám tầng địa ngục, đại
hình phục vụ!"
Hết chương 168