Bảo bảo của anh….. Thật đúng là hung ác.
"Việc này không thể theo ý con được….." Trong ánh mắt của Nam
Cung Kình Hiên hòa lẫn sự thương yêu cùng kiên định, bên trong đó còn có
tình yêu say đắm mà bá đạo, ngước mắt nhìn chằm chằm Bùi Vũ Triết:
"Tốt nhất anh nên tránh ra đừng cản trở tôi, đây là chuyện nhà chúng tôi,
không cần người ngoài như anh tới nhúng tay."
"Không có người một nhà gì cả!" Dụ Thiên Tuyết giận đến hai mắt
trợn to, lui về phía sau hai bước, đi qua ôm lấy Tiểu Ảnh: "Tôi không cần
người đàn ông ‘đứng núi này trông núi nọ’ ‘sớm ba chiều bốn’ như anh tới
làm người nhà của tôi, tôi không cần! Lăn đi tìm vợ chưa cưới của anh đi!"
Nam Cung Kình Hiên cau mày, muốn đuổi theo cô, Bùi Vũ Triết lại
chắn trước mặt. truyện chỉ đăng trên dđ lê quý dôn
"Tôi nói lại một lần nữa, tránh ra, bớt chõ mõm ở chỗ này!" Tính nhẫn
nại của Nam Cung Kình Hiên đã tới cực điểm, lạnh lùng nói.
"Nếu cô ấy không muốn, chính là có chết tôi cũng không tránh ra."
Ánh mắt của Bùi Vũ Triết vẫn kiên định.
Nam Cung Kình Hiên gật gật đầu, đôi mắt lạnh thoáng qua một tia
sáng.
Một cái chớp mắt tiếp theo, Bùi Vũ Triết đã ôm bụng, vẻ mặt cực kỳ
thống khổ ngã xuống trên mặt đất, Nam Cung Kình Hiên tự nhiên mà lạnh
lùng thu hồi quyền cước, nhìn loại giơ tay nhấc chân tựa như gối thêu hoa
này, cả người không ngăn được mà tản ra hơi thở lạnh lùng.
Dụ Thiên Tuyết trợn to đôi mắt ngân ngấn lệ, không nghĩ tới người
này vậy mà ngông cuồng bạo lực đến trình độ này.