Nam Cung Kình Hiên chống thân thể đứng lên, lui về phía sau, chậm
rãi bước lui về phía sau.
"Rốt cuộc ba có biết con dâu mà ba xem trọng là dạng người gì hay
không? Đến cùng thì ba có nghĩ tới vì sao ba cứ kiên trì muốn tôi cưới
người phụ nữ đó hay không! Từ nhỏ đến lớn tôi không hề có quyền tự chủ,
ai bảo tôi sinh ra ở cái gia tộc quỷ quái này! Nhưng ngay cả chuyện tôi cưới
người phụ nữ nào ba cũng quản, thậm chí còn không tiếc lấy cô ấy đến uy
hiếp tôi, rốt cuộc ông có phải là ba của tôi hay không!!" Nam Cung Kình
Hiên gầm nhẹ, đôi mắt đỏ hồng lộ ra sự thống khổ.
Nam Cung Ngạo cũng tức giận không nhẹ, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
"Đừng có nói nhảm, mày còn dám nói đến chuyện hủy bỏ hôn ước
cùng Tình Uyển, tao sẽ cho mày một bài học kinh nghiệm! Không dạy dỗ
được mày, tao còn không dạy dỗ được một người phụ nữ hay sao?!"
"Ông thử động vào một ngón tay của cô ấy đi, xem tôi có dám liều
mạng với ông hay không!"
"Nếu tao muốn động đến cô ta thì ngay cả cục xương của cô ta cũng sẽ
không còn!" Nam Cung Ngạo cất cao giọng nói, thanh âm nặng như
chuông vang lên ong ong, ông ta cũng hoàn toàn bị chọc giận: "Mày và
Tình Uyển ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, người ta bị bao nhiêu uất
ức mày kể ra hết được không?! Bây giờ lại vì một người phụ nữ buông thả
ở bên ngoài mà muốn hủy bỏ hôn ước, không có cửa đâu! Mày không thể
có lỗi với chú La của mày, nhớ khi xưa, thời điểm tao thất bại quẫn bách,
nếu không có chú La của mày giúp tao một tay thì làm gì có thằng nhóc
mày ngày hôm nay! Mày chẳng những không tri ân đồ báo mà cứ tiếp tục
khăng khăng u mê, cũng không thể theo ý mày!”
Thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của Nam Cung Kình Hiên từ từ đứng lên,
trong đôi mắt thâm thúy lộ ra sát khí.