Một tiếng rống vang dội, rốt cuộc đã làm cho Dụ Thiên Tuyết đang
giãy giụa thanh tỉnh lại.
Cô kinh hãi, hai mắt rưng rưng kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh.
Nam Cung Kình Hiên bị ánh mắt của cô làm xúc động, trong lòng
thoáng đau đớn, nhưng ngay sau đó lại hung dữ nói: “Không muốn em gái
chịu thương tổn thì ngoan ngoãn nghe lời cho tôi! Nếu không, tôi không
ngại để cho cô biết tôi có bao nhiêu ác độc! Cô cũng đã thấy rồi, có phải
không?”
Dụ Thiên Tuyết kịp phản ứng, giùng giằng khỏi sự giam cầm của anh:
“Anh có thể vô sỉ thêm một chút nữa không?! Anh có quyền gì mà lấy
Thiên Nhu ra uy hiếp tôi, anh dựa vào cái gì!”
“Chỉ bằng tôi là Nam Cung Kình Hiên! Từ cái ngày cô dám chọc tới
tôi thì cô nên biết cái tên này có nghĩa là như thế nào! Nếu cô còn không
thành thật, tôi liền cho cô nếm thử một chút đau khổ! Đáng chết….. Cô còn
cử động nữa!!” Anh gầm nhẹ, gương mặt tuấn tú ửng hồng biểu hiện rõ
ràng anh đang động tình, quả thực không chịu nổi cô gái này cứ liên tục
giãy giụa mè nheo trong ngực mình!
Dụ Thiên Tuyết rưng rưng run rẩy, ngừng giãy giụa, chỉ có thể nhịn
đau nhức lên tiếng hỏi anh: “Anh đến cùng là muốn như thế nào!”
“Tôi còn chưa nghĩ kỹ! Đợi hôm nào nghĩ ra, tôi sẽ nói cho cô biết!”
Nam Cung Kình Hiên đè xuống đáy lòng cái yêu cầu kia, giọng nói trầm
thấp mà hơi khàn khàn ẩn chứa tức giận, từ tính nhưng lại làm cho lòng
người dâng lên một tia sợ hãi.
*****
Suốt cả một ngày, Dụ Thiên Tuyết đều cảm thấy hai cổ tay cùng sống
lưng vô cùng đau đớn.