Phía sau là tiếng rít gào gầm thét, anh chỉ muốn đưa tay sờ mặt của cô
để cho cô đừng sợ, nhưng tay giơ đến một nửa, trước mắt là bóng tối tràn
đầy trời đất, thân thể anh nặng nề ngã xuống trên người cô......
*****
Tỉnh lại lần nữa, dường như toàn bộ thế giới đang rung động.
Trước mắt toàn là màu đỏ.
"Kình Hiên!" Gương mặt tái nhợt mà vô cùng lo lắng của Lạc Phàm
Vũ xuất hiện ở trước mặt, hung hăng xé rách cái áo đang mặc bao quấn
phần bụng của anh, vỗ vỗ mặt anh, giọng nói run run: "Tỉnh, đừng có ngất!
Cậu nghe không!...... Mình đã thông báo cho ông cụ, ông cụ sẽ cho trực
thăng đến ngay lập tức, cậu chống đỡ cho mình, có nghe thấy không!"
Lạc Phàm Vũ nóng nảy rống lớn, hai mắt đỏ hồng, hai cánh tay chống
ở hai bên người anh, tựa như một con sư tử mất khống chế.
Gương mặt của Nam Cung Kình Hiên đã hoàn toàn trắng bệch, nhợt
nhạt đến dọa người, có lớp mồ hôi mỏng rỉ ra, cơn đau kịch liệt đã làm cho
ý thức của anh bị bức bách đến biên giới sụp đổ, anh suy yếu nằm trên mặt
đất, nhưng vẫn siết thật chặt bàn tay trong lòng bàn tay.
"Nam Cung Kình Hiên...... Anh đừng gặp chuyện không may......
Đừng xảy ra chuyện!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Dụ Thiên
Tuyết rớt xuống một giọt lệ, nói năng lộn xộn, cả người cứng ngắc căng
thẳng, trên tay đều là máu của anh, không dám đụng chạm đến anh, chỉ có
thể trơ mắt nhìn Lạc Phàm Vũ băng bó cho anh, nhìn tỉnh anh lại trong cơn
đau đớn, thần trí cô hoảng hốt, cái gì cũng đều không làm được!
"......" Nam Cung Kình Hiên buồn bực ho một tiếng, trong cổ họng có
chút ngai ngái, trên đôi môi mỏng tái nhợt cũng rỉ ra chút máu đỏ, anh nắm