"Đáng chết...... Cô bị thương sao không chịu nói?" Lạc Phàm Vũ cau
mày nói: "Tôi đưa cô đến bệnh viện, đi ngay bây giờ!"
Dụ Thiên Tuyết lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Bệnh viện cũng là nơi công
cộng, hiện tại vẫn là không nên đi."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô là một đôi mắt trong veo
tỉnh táo mà thê lương, có chút bất đắc dĩ, năm năm trước cô cũng đã trải
qua những chuyện như vậy, lần này, rốt cuộc không biết là ai đâm chọc cho
phóng viên biết sự tồn tại của cô và Tiểu Ảnh, cô có thể bị người ta gọi là
tình nhân là người thứ ba, thậm chí có khó nghe hơn nữa cũng không sao
hết, nhưng, cô không có cách nào chịu được, chết cũng không thể chịu
được Tiểu Ảnh bị người ta gọi là con riêng.
Như vậy quá tàn nhẫn, cô không cho phép bất cứ ai đối đãi với con
trai của cô như thế!
Khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi tái nhợt, Dụ Thiên Tuyết ngước mắt lên
nhìn Lạc Phàm Vũ: “Anh đưa tôi về nhà trước được không? Tôi sợ là hiện
tại có đi nơi nào cũng không được."
Lạc Phàm Vũ lắc đầu, cau mày nói: "Khẳng định là trước nhà cô cũng
có người canh giữ ở đó, cô trốn không được."
Hàng mi dài của Dụ Thiên Tuyết rũ xuống, có chút mềm yếutựa vào
chỗ ngồi, điện thoại di động chợt vang lên, cô thoáng hoảng hốt một chút
mới nhận, giọng khàn khàn nói: "Alo?"
"Hai người đang ở đâu?" Giọng của Nam Cung Kình Hiên trầm thấp
mà ấm áp nhưng có chút căng thẳng, khàn giọng hỏi.
Nghe được giọng của anh, lỗ mũi của Dụ Thiên Tuyết có hơi đau xót,
thoáng nhìn chung quanh, ánh mắt nhìn Lạc Phàm Vũ nhờ giúp đỡ.