Dụ Thiên Tuyết cắn cắn môi, mở cửa sau ra ngồi lên xe.
Cô không nhìn thấy, cũng không phát hiện, ở xa xa, có một bóng dáng
màu đen đi ra, một chiếc xe hơi màu đen dừng ở bên cạnh anh ta, anh ta lên
xe, xa xa, lặng lẽ chạy theo chiếc xe phía trước.
"Các người muốn đưa tôi đi đâu?" Dụ Thiên Tuyết run giọng hỏi,
trong mắt lộ ra chút cảnh giác.
"Câu hỏi này của cô thật sự rất khó hiểu," Người phụ nữ cười rộ lên:
"Đã quyết định hy sinh bản thân để bảo toàn con trai, sao còn hỏi nhiều như
vậy làm gì? Bởi vì cô là cây dao cùn, tôi là thịt cá, ngay cả đạo lý căn bản
này mà cô cũng không hiểu?"
"......" Khuôn mặt nhỏ nhắn trầm tĩnh của Dụ Thiên Tuyết càng tái
nhợt, không thể làm gì khác hơn là an tĩnh lại.
Trong tay cô vẫn cầm điện thoại di động, nhìn con đường xe nhanh
chóng chạy qua càng lúc càng vắng vẻ, càng lúc càng xa lạ, trong lòng cô
yên lặng ghi nhớ đặc điểm của con đường, dấu hiệu cũng như kiến trúc lân
cận cùng với phương hướng xe đang chạy, sắp xếp thông tin, mỗi thời mỗi
khắc đều gửi tin cho hai người Nam Cung Kình Hiên và Lạc Phàm Vũ.
Tuy động tác của cô khéo léo, nhưng vẫn dẫn tới chú ý của người phía
trước.
"Đợi chút...... Dừng xe!" Người phụ nữ hét to, qua kính chiếu hậu,
nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp mảnh khảnh ngồi trên ghế sau.
Xe ngừng lại, người phụ nữ đi ra phía sau mở cửa xe, trừng mắt quát
lớn: "Cô đang gởi tin nhắn cho ai??"
Sắc mặt của Dụ Thiên Tuyết trầm tĩnh, trước khi cô ta đến, cô đã
nhanh chóng thủ tiêu tất cả tin nhắn.