"...... Y Y, em nghe lời chị," Thiên Nhu nghiêm túc suy tư một hồi,
ngước mắt nhìn cô bé: "Chị cũng giống em, cũng là bỏ nhà đi, nhưng chị
không muốn làm cho người nhà lo lắng, nếu như em muốn đi theo chị cũng
không phải là không được, chẳng qua là tiền lương của chị không cao, em
cũng thấy đó, điều kiện nơi này không tốt, chị không biết hoàn cảnh sống
trước kia của em ra sao, nhưng hiện tại chỉ có thể như thế này thôi, tạm thời
chúng ta cứ sống cùng nhau, chị có thể đáp ứng tạm thời không báo cảnh,
nhưng em cũng phải đáp ứng chị, không nên làm cho ba mẹ sốt ruột lo
lắng, đợi đến khi bọn họ hòa thuận, hoặc là chuyện trong nhà của em giải
quyết xong, chúng ta phải trở về, có được không?"
Trình Lan Y khó khăn suy nghĩ, gật đầu một cái.
"Thật ngoan," Mắt Thiên Nhu ngân ngấn nước mắt, sờ sờ mặt cô bé,
nở nụ cười: "Chị đi làm đồ ăn cho em, ngoan ngoãn ngồi ở đây."
Nói xong, cô đi vào phòng bếp.
Ban đêm có chút lạnh, Thiên Nhu tỉ mỉlàm món ăn, nghĩ tới thân thế
của Y Y, nghĩ đến gia đình của cô bé, lại nghĩ đến chị và Nam Cung chắc là
cũng đang nhớ tới mình, trong lòng dâng lên chua xót.Chương mới nhất
đăng trên diendanlequydon
Chị, em đã trưởng thành, không còn là cô gái nhỏ vẫn cần chị chăm
sóc xưa kia.
Em cũng có thể sống tự lập, có thể kiếm tiền, để không liên lụy chị
nữa.
Em cũng không hy vọng ở bên cạnh chị để mơ ước người yêu của chị,
khiến chị phải khổ sở.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Em sẽ sống thật tốt.