quái này nếu để giới truyền thông biết được, anh quả thật muốn giết người!
Nới lỏng cà vạt một chút, Nam Cung Kình Hiên không có biểu tình gì
ngồi trên ghế xoay, ngón tay thon dài bấm điện thoại nội bộ lệnh cho cấp
dưới đưa cà phê lên, lạnh lùng nói: “Tìm anh làm cái gì? Anh bây giờ có
thể làm được gì, bắt em cũng không có biện pháp, em muốn như thế nào thì
cứ như thế đó, anh cũng không thể nhìn em chết vì tình như vậy, hửm?”
Anh ngẩng đầu, đôi mắt trong veo không mang theo bất kỳ cảm xúc
nào quét qua mặt của cô.
Đôi mắt của Nam Cung Ân Hi bỗng chốc đỏ lên, cắn môi nén nước
mắt, nức nở nói: “Anh trai, anh không thương em sao..…”
Vẻ mặt đáng thương như vậy khiến cho Nam Cung Kình Hiên lần nữa
nhớ tới khuôn mặt của Dụ Thiên Tuyết, cũng xinh đẹp động lòng người
như nhau, nhưng cô gái nhỏ kia thì vĩnh viễn cũng không học được cách
làm nũng như vậy, chịu thua một tý, làm đàn ông thì ít nhiều gì anh cũng sẽ
dịu dàng một chút, kỳ thật, vốn cũng không muốn đánh cô, nhìn dáng vẻ bị
đau của cô anh cũng đau lòng không kém.
Cau mày, anh lại bấm số điện thoại nội bộ, chỉ đích danh Dụ Thiên
Tuyết đưa cà phê lên, đoán chừng cô gái nhỏ kia hiện giờ không muốn gặp
em gái mình, nhưng là cố tình, anh rất muốn biết cô sẽ biểu hiện như thế
nào.
“Được rồi, đừng khóc..…” Nam Cung Kình Hiên thở dài một tiếng,
bóng dáng kiêu căng cao ngất đứng dậy đi vòng qua, ánh mắt trấn an Nam
Cung Dạ Hi, lại lạnh nhạt nói: “Anh đi ra ngoài một chút, em ngồi yên ở
đây.”
Nam Cung Dạ Hi nhu thuận gật đầu, thật ra cô đến để cầu xin anh trai
trợ giúp, cơn giận của ba vẫn chưa tiêu tan, cô nào dám đi cầu xin, chỉ có