“Thiên Tuyết…..”
“Không nghe tôi kêu anh cút sao! Tôi đã cầu xin anh, Trình Dĩ Sênh,
tối hôm qua tôi đã cầu xin anh giúp tôi! Anh đã làm gì!! Anh có tư cách gì
ở chỗ này chỉ trích tôi không giữ gìn trinh tiết! Anh dựa vào cái gì!!”
Thống hận và đau đớn gần như tê liệt trong lòng trào ra, dù cô có
mắng một ngàn lần, một vạn lần cũng không đủ!
Gương mặt tuấn tú của Trình Dĩ Sênh đỏ lên, cố chấp viện cớ: “Thiên
Tuyết em không nên dây dưa với người nhà Nam Cung! Em cũng biết anh
ta là hạng người gì, anh không ngăn được anh ta, em cũng nên cách xa loại
người này một chút!”
“Cút…..” Dụ Thiên Tuyết tuyệt vọng trừng mắt với anh ta: “Đừng để
cho tôi nhìn thấy anh nữa!”
Cô giơ mu bàn tay quẹt nước mắt, kéo cửa hông biệt thự muốn đi ra
ngoài, Trình Dĩ Sênh đã bước lên ngăn cô lại, giọng nói gấp gáp: “Thiên
Tuyết! Em phải tin tưởng anh, người anh yêu là em, anh cũng chỉ yêu em!
Em đừng cãi nhau ầm ĩ với anh nữa, được không?”
Một tiếng cười chế nhạo, mang theo ý tứ hàm xúc lạnh như băng
truyền đến.
Thân ảnh Nam Cung Kình Hiên cao lớn từ trên cầu thang uốn lượn
màu trắng đi xuống, đôi mắt đen tản ra loại khí tức của loài thú săn mồi, ẩn
giấu sự nham hiểm khủng bố.mang truyện đi xin ghi rõ nguồn:ddlequydon
Trình Dĩ Sênh giống như bị điện giật buông lỏng Dụ Thiên Tuyết ra,
sắc mặt có chút trắng bệch, ổn định giọng nói: “Kình Hiên, sao anh lại ở
chỗ này?”