“Đây là nhà Nam Cung, sao tôi không thể ở chỗ này?” Thanh âm du
dương lộ ra sự cao quý ẩn chứa cảm giác áp bách, toàn thân Nam Cung
Kình Hiên tản ra hơi thở lạnh lùng nghiêm nghị, đi tới trước mặt Dụ Thiên
Tuyết đưa tay đóng cửa lại, Dụ Thiên Tuyết lạnh lùng xoay người muốn
kéo cửa ra một lần nữa, “Phanh!” một tiếng cửa bị đè lại, anh chặn ngang
ôm cô vào lòng: “Nhân tiện, đến xem người phụ nữ của tôi muốn chạy đi
đâu, tôi mới không ở bên cạnh một lát mà có vẻ cô ấy đã chịu không nổi
rồi?”
Trình Dĩ Sênh nắm chặt nắm tay, vẻ mặt lạnh nhạt, gật đầu một cái:
“Thiên Tuyết nhìn có vẻ không thoải mái, tôi ra tiễn cô ấy mà thôi, nếu
không còn chuyện gì, tôi vào trước đây.”
“Đứng lại!” Nam Cung Kình Hiên quát kêu anh ta đứng lại, trong đôi
mắt âm ngoan lộ ra cơn giận dữ sát ý, lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo anh, đây
là lần cuối cùng, nếu như bị Dạ Hi nhìn thấy các người dây dưa không rõ,
tất cả các người đều phải chết!”
Gương mặt tuấn tú của Trình Dĩ Sênh xanh mét, cắn răng rời đi.
Người trong lòng vẫn còn đang run rẩy, Nam Cung Kình Hiên chú ý
tới chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình cô đang mặc trên người, nổi bật
hẳn nước da trắng như tuyết, trên cổ vẫn còn lốm đốm dấu hôn đỏ tươi, còn
có cả vết thương trên vai cô…..
Nam Cung Kình Hiên đau lòng muốn an ủi, nhưng nhớ tới vừa rồi cô
cùng Trình Dĩ Sênh dây dưa lại không nhịn được mà căm tức, xoay người
cô lại ôm vào trong ngực áp sát mặt của cô, lạnh giọng quát khẽ: “Cô vẫn
không thành thật như vậy sao, tôi mới rời đi một lát, cô đã cùng loại người
khốn kiếp như Trình Dĩ Sênh thông đồng ở cùng một chỗ! Dụ Thiên Tuyết,
thiếu đàn ông cô sống không được phải không?!”