“Anh buông tôi ra…..Tôi muốn đến công ty, tôi không thể tới trễ, anh
đừng hòng kiếm cớ trừng phạt tôi!” Dụ Thiên Tuyết nuốt xuống nước mắt,
khàn giọng gào thét. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn:
Nam Cung Kình Hiên không nhịn được cười lạnh một tiếng, cô thật
hiểu rõ tác phong của anh.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô, Nam Cung Kình
Hiên áp sát mặt mình vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trong đôi mắt thâm
thúy có ánh sáng lấp lánh đan xen dục vọng, giọng nói khàn khàn: “Cô gái,
chúng ta hãy làm giao dịch đi..…”
Dụ Thiên Tuyết hòa hoãn hơi thở, đôi mắt trong suốt ươn ướt, đầy vẻ
đề phòng: “Anh lại muốn làm gì?”
“Cũng giống như trước..…” Nam Cung Kình Hiên liếm chóp mũi lạnh
buốt của cô, hơi thở nóng hổi quanh quẩn hòa cùng hô hấp của cô, giọng
nói trầm thấp giống như một loại ma chú: “Tôi đưa Dụ Thiên Nhu ra nước
ngoài, cô ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, tôi muốn cô làm cái gì thì cô làm
cái đó, kể cả lên-giường. Trước khi tôi chơi chán, cô đừng hòng thoát khỏi
tôi…..”
Dụ Thiên Tuyết ngơ ngẩn nghe anh nói, mãi cho đến khi anh hôn lên
môi của cô, cúi đầu hỏi một tiếng: “Như thế nào?”
Dụ Thiên Tuyết giật mình một cái mới phản ứng kịp, chóp mũi dâng
lên chua xót, hung hăng đẩy thân thể cao lớn cường tráng của anh ra, tức
giận run giọng mắng: “Nam Cung Kình Hiên anh coi tôi là cái gì! Đúng là
tôi nghèo, tôi không có tiền! Nhưng không đến mức phải bán thân để kiếm
tiền, tôi không có hèn mạt như vậy! Khốn kiếp…..Anh cút đi! Cút!”
Cô run rẩy cầm lấy móc treo áo trên tường, nước mắt đầm đìa phẫn
hận đập tới tấp về phía anh.