Qua hồi lâu Nam Cung Kình Hiên mới trở lại bình thường một chút,
đôi mắt lạnh lùng quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi của cô, rốt
cuộc vẫn không nhịn được đưa một cánh tay ôm cô, áp chặt cô vào ngực
mình, đặt một nụ hôn nhẹ triền miên lên khóe môi của cô.
“Cứ ngoan ngoãn như vậy không được sao?” Nam Cung Kình Hiên
cau mày, giọng khàn khàn lẩm bẩm: “Ngoan một chút tôi sẽ không thô bạo
với cô, cũng sẽ không làm cô đau.....Cô gái ngốc.....”
Cánh tay tráng kiện của Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng choàng ra
sau lưng cô, xoa mái tóc mềm của cô, để cho khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn
toàn nở rộ trước mặt anh, anh càng hôn càng sâu, dịu dàng ngậm lấy cái
lưỡi thơm mềm của cô, lực đạo càng lúc càng lớn, hô hấp cũng dồn dập
trầm thấp.