“Em có ý kiến?” Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, đưa tay kéo áo sơ
mi của cô, một bên vai của cô lộ ra, hơi thở nóng bỏng phả ra triền miên
kịch liệt: “Thời điểm tôi muốn em đương nhiên là dẫn em về chỗ của tôi,
chẳng lẽ em muốn ở bên ngoài, hửm?”
“.....” Cả người Dụ Thiên Tuyết run rẩy, không biết vì sao khi đôi môi
của anh lướt trên da thịt lại có cảm giác mãnh liệt như thế, đầu óc cô ong
ong tác hưởng, toàn bộ lời nói cũng bị bức bách trở vào bụng một chữ cũng
không phát ra được, tay cô nắm chặt drap giường run giọng nói: “Nam
Cung Kình Hiên, anh chậm một chút được không? Căn bản là tôi chưa
thích ứng làm phụ nữ của anh phải như thế nào, anh cho tôi chút thời gian
có được hay không? Nếu như anh có nhu cầu hẳn là có rất nhiều người có
thể thỏa mãn anh, tôi.....Kỹ thuật của tôi không được giỏi anh đi tìm người
khác đi!”
Cô đỏ mặt khẩn cầu, trong mắt là sự sợ hãi, cô chưa từng quên hai
đêm kia bị anh chiếm hữu có bao nhiêu là đau nhức, cảm giác xé rách như
xỏ xuyên qua thần trí của cô, toàn thân đều như bị nghiền ép đau buốt,
nước sôi lửa bỏng, vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Nam Cung Kình Hiên nghe cô nói xong quả thật muốn nổi điên,
gương mặt tuấn tuấn nghẹn hồng, chính là bị câu sau cùng của cô làm cho
cười gằn, một tay kéo cô quay qua đối mặt với mình, hai tay anh chống trên
giường, hơi thở nóng như lửa vẩy vào chóp mũi cô: “A.....Em không biết
phụ nữ thông minh chính là ngoan ngoãn nằm trên giường rồi tách chân ra
thôi sao! Em không cần kỹ thuật, Dụ Thiên Tuyết, hôm nay tôi muốn cho
em biết có phải lần nào cũng là bị tôi cưỡng bách hoan ái hay không, hôm
nay tôi sẽ làm cho em chủ động, em chờ đó mà coi!”
Trong đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết có nông nông sâu sâu kinh hãi, lại
bướng bỉnh nhìn anh chằm chằm, giọng nói trong trẻo từng chữ rõ ràng:
“Anh đừng nằm mơ! Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng tự nguyện qua, có
phải cưỡng bách hay không chính anh rõ nhất, không cần tôi nhắc nhở! Tại