Suốt cả ngày nay, cô đã tận lực để mình đừng nhớ tới Trình Dĩ Sênh, ở
công ty cô bận rộn từ sáng đến chiều, tối lại chạy tới nơi này làm việc vặt,
chính là vì không muốn trở về căn phòng thuê nhỏ bé, cũng để bản thân
không nhớ tới tên đàn ông bạc tình phản bội đó.
Nam Cung Kình Hiên thoáng cười cười, có chút thích thú giễu cợt.
“Tôi nghĩ ngày đó tôi quên hỏi cô một chuyện.” Từ chỗ ngồi anh đứng
dậy, thân hình cao lớn rắn rỏi, trong nháy mắt, cảm giác áp bách khiến
người khác khiếp sợ, anh chậm rãi đi tới gần cô: “Tôi nghe nói, cô đã từng
cho Trình Dĩ Sênh một khoản tiền, cho nên tên đó mới có có tiền màmang
theo Dạ Hi chạy trốn, phải không?”
Một khoản tiền.
Hô hấp của Dụ Thiên Tuyết bỗng nghẹn ngào chua xót, cổ họng giống
như mắc kẹt không thể phát ra được thanh âm.
Cô nhớ tới Thiên Nhu của mình, mỗi ngày vẫn còn nằm trên giường
bệnh, đôi mắt bị băng gạt bao kín, cô gật đầu loạn xạ, cầm cái dĩa trên bàn
ăn lên, thanh âm khàn khàn: “Vâng, đúng vậy, tôi còn có việc phải làm, nếu
người kia quay lại, phiền anh giúp tôi nói tôi xin lỗi anh ấy, y phục nếu
không thể mặc được nữa tôi sẽ đền, tôi sẽ không chạy.....Hẹn gặp lại.”
Vừa nói xong cô liền xoay người, đuôi tóc quét qua lồng ngực cường
tráng của anh.
Nam Cung Kình Hiên cứ có cảm giác, dường như đã rất nhiều lần cô
gái nhỏ trước mặt mình vội vàng hất đầu bỏ đi, đáng lẽ anh không muốn
đuổi theo, chẳng qua sắc mặt từ từ rét run, cuối cùng, tại ngay lúc Dụ Thiên
Tuyết mở cửa, anh mím chặt môi, xanh mặt đi qua ‘Ầm!’ cửa đóng lại, tay
của anh chặn ngang eo, ôm cô kéo trở lại!