Lần này Lạc Phàm Vũ có phần ngượng ngừng, còn Nam Cung Kình
Hiên thì không nhịn được cười khẽ một tiếng, khóe môi tuấn dật nhếch lên,
vẻ tà mị khiến trái tim người nhìn đập liên hồi.
Dụ Thiên Tuyết sững sờ, cô không biết mình sai ở chỗ nào.
“Nhớ kỹ, cậu ấy là ông chủ của nhà hàng này, là cấp trên của cô, mỗi
phân tiền cô kiếm được cũng là do cậu ấy quyết định cho hoặc không cho.”
Dáng vẻ tươi cười tà mị không còn, ánh mắt khiến người ta khiếp sợ của
Nam Cung Kình Hiên nhìn cô: “Có hiểu chưa?”
Đúng là một đêm hỏng bét, bóng dáng mảnh khảnh của Dụ Thiên
Tuyết đứng trước mặt anh, hơi thở mong manh, cô nhận lỗi: “Đã hiểu.”
“Ha ha, đừng dọa cô ấy.....” Trái lại, Lạc Phàm Vũ vẫn tự nhiên thoải
mái, thò tay khều cằm của Dụ Thiên Tuyết một cái, anh cười híp mắt: “Tôi
đi ra ngoài thay bộ quần áo, người đẹp, chớ khẩn trương.”
Dụ Thiên Tuyết hoảng sợ hết hồn, đến khi phản ứng kịp thì Lạc Phàm
Vũ đã đi ra ngoài rồi, anh còn thuận tay đóng cửa phòng bao lại, cô sợ run,
nhưng chỉ một giây sau liền giơ lưng bàn tay lau lau cằm của mình, sự kinh
hãi trong lòng nổi lên bốn phía.....Phải gió, người đàn ông kia vừa mới làm
cái gì?!
Cô không thấy, trong mắt của Nam Cung Kình Hiên chợt thoáng lạnh
lẽo!
“Có tin tức chưa?” Tâm tình của anh trở nên kém hẳn, lạnh lùng hỏi.
Dụ Thiên Tuyết đang ra sức chà xát cằm của mình, cô suy tư một chút
mới hiểu ra là anh đang hỏi cái gì, chỉ có thể tạm thời đè xuống sóng to gió
lớn trong lòng, cô lắc đầu một cái: “Không có.”