“Tiểu Ảnh, con nhớ kỹ, bất kể là ai chạy tới nói là ba con, con cũng
không được tin, người nọ có lẽ là tên bại hoại ma quỷ bệnh thần kinh, tóm
lại không phải người tốt, biết không?” Sau khi cười xong, Dụ Thiên Tuyết
vẫn còn có chút hoảng hốt, hơi căng thẳng khẩn trương nói.
Tiểu Ảnh cũng có chút mờ mịt, nhưng vì để cho Dụ Thiên Tuyết
không lo lắng, vẫn gật gật đầu.
Bại hoại ma quỷ bệnh thần kinh ----- Đây là đánh giá của mẹ đối với
ba sao?
Oh, my god, đây là sự thật?
Bùi Vũ Triết ở trước mặt cũng nghe được lời cô, trên gương mặt tuấn
tú thoáng vui vẻ, mở cửa để bọn họ đi vào, nhưng ngay khi Tiểu Ảnh đi vào
trong thì ở phía sau chậm rãi ôm eo của Dụ Thiên Tuyết, cùng cô đi vào
nhà.
“Thiên Tuyết, em làm sao vậy?”
“.….” Trái tim của Dụ Thiên Tuyết đập lỡ một nhịp: “Cái gì?”
“Vì sao em lại nói những lời vừa rồi với Tiểu Ảnh?” Bùi Vũ Triết vuốt
vuốt tóc cô, có chút bận tâm: “Ngày thường em đâu có nói những lời như
vậy, có phải gặp chuyện gì hay không? Em nhìn thấy ba của Tiểu Ảnh rồi
hả?”
Dụ Thiên Tuyết căng thẳng trong lòng, quay đầu lại nói: “Không có,
chỉ là năm năm trước tôi đã từng sống ở nơi đây, có ít người tôi rất không
muốn gặp, cũng không muốn để cho bọn họ biết Tiểu Ảnh tồn tại.”
“A..... Em có thù nhà?” Bùi Vũ Triết cười hỏi.