“Anh ngốc sao? Tôi có thể tự mình tháo ra đó!” Cô buột miệng nói.
“Cô cứ thử xem.” Nam Cung Kình Hiên buông cô ra, sắc mặt đột
nhiên lạnh như băng, thả điện thoại di động lại vào túi của cô, ngón tay
chậm rãi nâng cằm cô lên: “Dụ Thiên Tuyết, rõ ràng, cảnh cáo đơn giản của
tôi đối với cô là vô dụng, phải để cho cô nếm chút khổ cực mới được.....”
Khóe miệng anh thoáng hiện một nụ cười: “Bây giờ, trở về chỗ làm
việc của cô, gõ một tờ đơn xin tạm nghỉ việc đưa lên đây cho tôi, sau đó,
dọn dẹp đồ đạc gì đó của cô, cút ra khỏi tòa nhà Lịch Viễn.....”
Thanh âm của anh tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng, chậm rãi, từng chữ từng
chữ để cho cô nghe rõ.
“Cô gái, hiểu ý của tôi không?”
Một câu nói chậm rãi, khiến gương mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết
phút chốc liền tái nhợt, hai mắt mở thật to không thể tin được nhìn anh.
Người đàn ông này, thường ngày kiêu căng bức người, vô cùng bá khí.
Chốc lát cô không thể hô hấp, toàn bộ ý thức đều bị mất.
“Anh đuổi việc tôi?” Giọng nói của cô đã khàn khàn, không thể tưởng
tượng nổi, hỏi anh.
Thân ảnh của Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt ưu nhã giống như đang
nói một chuyện không quan trọng, giọng nói thản nhiên chậm rãi: “Coi như
là trừng phạt cô, tối hôm qua đã ngắt điện thoại của Trình Dĩ Sênh, cô thật
sự cho rằng, lời nói của tôi chỉ là hù dọa cô thôi sao?”
Trong bầu không khí ngột ngạt, ánh mắt của anh trong trẻo nhưng lạnh
lùng, lộ vẻ nghiêm nghị khắc khe.