.....Dụ Thiên Tuyết, cô thật sự cho rằng lời nói của tôi chỉ là hù dọa cô
thôi sao?!
Giống như một đòn cảnh tỉnh, đầu óc của Dụ Thiên Tuyết ong ong,
chua xót khổ sở và kháng nghị cùng dâng lên trong lòng
“Nam Cung Kình Hiên, xin anh đừng mang chuyện riêng tới công ty
được không? Công việc của tôi không có bất kỳ vấn đề gì, coi như anh đuổi
việc tôi, cũng nên cho tôi một lý do! Ông chủ của Lịch Viễn chính là như
vậy sao?!”
Nam Cung Kình Hiên cau mày, trái tim vì những lời nói không lễ độ
của cô mà nhói đau thêm lần nữa.
Cô thật đúng là dũng cảm, cư nhiên đến lúc này vẫn còn chọc giận
anh?!
“Thu dọn đồ của cô rồi cút ra ngoài ngay lập tức, bằng không tôi đảm
bảo lương thôi việc cô cũng không lấy được một đồng!” Anh gầm nhẹ, ánh
mắt lạnh như băng hung hãn nhìn cô chằm chằm.
“Anh.....” Dụ Thiên Tuyết nghẹn giọng, đau lòng tới cực điểm!
“Khốn kiếp, cút ngay! Tại sao có đàn ông giống như anh, không nói lý
lẽ!!” Cô nghẹn ngào kêu to, trong mắt đã rưng rưng, hung hăng đánh vào
lồng ngực của anh đẩy anh ra.
Có trời biết, cô cần tiền biết bao, có bao nhiêu bất lực! Phẫu thuật của
Thiên Nhu đã tới gần, ép cô không thở nổi, anh cư nhiên chỉ nói một câu
nhẹ nhàng đơn giản đã đập bể chén cơm của cô! Cô phải dựa vào cái gì để
duy trì cuộc sống?! Người đàn ông này, tại sao có thể tàn nhẫn như vậy!
Nam Cung Kình Hiên không có phòng bị, bị cô hung hăng đẩy ra
đụng vào hộc tủ sau lưng, tay của anh chống đỡ vách tường thân thể mới