"Xin lỗi." Bùi Vũ Triết vẫn ôm cô thật chặt, đôi môi ấm áp dán sát mái
tóc cô, giọng nói khàn khàn: "Anh nhẫn nhịn lâu như vậy vẫn là không nhịn
được, Thiên Tuyết, tha thứ cho sự mất khống chế của anh hôm nay, nhưng
anh yêu em, điều này không có sai."
"Anh không cần nói gì nữa, bây giờ em có thể xác định, em không
thương anh, không yêu một chút nào, anh có thể đi được chưa?!" Dụ Thiên
Tuyết quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng mà oán hận, một
giọt nước mắt rơi trên gò má.
Bùi Vũ Triết đưa tay lau đi giọt nước mắt, nói thật nhỏ: "Em đừng nên
nói lẫy ở thời điểm kích động, anh sẽ không cho là thật."
"Anh được quyền mất khống chế lại không cho phép em mất khống
chế hay sao?!Em là phụ nữ, không sai, nhưng không phải là loại phụ nữ để
cho các người tùy tùy tiện tiện có thể khi dễ! Anh còn như vậy em sẽ tránh
xa thật xa bảo đảm anh sẽkhông tìm được em, anh có thể thử!" Dụ Thiên
Tuyết xoay người lại, oán hận nhìn về phía anh nói.
Tay Bùi Vũ Triết dừng một chút, chậm rãi đến gần cô, chống trán vào
trán của cô.
"Được, anh thừa nhận những lời này hù dọa anh, sau này anh tuyệt đối
sẽ không đối xử với em như vậy nữa, cho dù là nhịn không được, nếu
không sẽ để cho em đánh, anh bảo đảm, được không?" Giọng nói của anh
trầm thấp.
Dụ Thiên Tuyết không để ý tới, giận đến sắc mặt trắng bệch, mắt hồng
hồng như cũ.
Bùi Vũ Triết cúi đầu, hôn hít cái trán của cô một chút, bị cô hung hăng
đẩy ra, trợn mắt nhìn.