Cau mày, vẻ mặt đầy khiêu khích, Diêu Lan Lan cười châm biếm: “A,
Dụ Thiên Tuyết, cô có cần thiết như vậy không? Bất quá, chỉ là đi đưa tài
liệu, cô cho rằng được lên giường sao? Tôi chỉ hỏi cô một chút mà thôi, cô
kiêu ngạo cái gì!”
Dụ Thiên Tuyết lập tức nghẹn lời, trong đôi mắt là vẻ khó hiểu,
cô.....Khi nào thì cô có cái ý tứ kia?
“Chị Diêu, chị hiểu lầm rồi, tôi chỉ là không thích loại người ngạo mạn
đó mà thôi, tôi không phải là tỏ thái độ đối với chị.” Cô thận trọng giải
thích.
“Hừ.....” Diêu Lan Lan nghịch vớ vẩn chiếc lắc tay trên cổ tay, ánh
mắt khinh miệt nhìn cô: “Người khác muốn đến gần người đàn ông cực
phẩm như vậy còn không được, cô lại nói cô không thích! Là muốn ra vẻ
thanh cao sao? Hay là đang mỉa mai tôi không biết tự lượng sức mình?”
Đôi mắt trong veo của Dụ Thiên Tuyết đầy vẻ không thể tượng tượng
nổi, trong cổ họng không phát ra được thanh âm nào.
Cô cúi đầu, bên tai có vài sợi tóc bi thương rũ xuống, cảm thấy mình
đã giải thích không rõ lắm.
“Tôi không biết, chị Diêu, tôi có việc phải làm, chị còn việc gì nữa
không?” Cô duy trì sự lễ phép sau cùng.
Sắc mặt của Diêu Lan Lan xanh mét, không nói lời nào, nhưng lại khó
coi tới cực điểm.
“Dụ Thiên Tuyết, kỳ thực thì cô nên nhận biết rõ ràng vị trí của cô ở
Lịch Viễn, tranh chấp cùng với tôi, cần gì phải vậy? Cô không biết, trời
sinh tôi thù dai, cô khiến tôi khó chịu một lần, tôi sẽ trả cho cô gấp đôi, biết
chưa?” Toàn thân của Diêu Lan Lan lành lạnh, thái độ thanh lãnh nói.