Thân ảnh thẳng tắp mị hoặc của Nam Cung Kình Hiên hơinghiêng
qua, đôi tay cắm vào túi quần, dường như đã thành thói quen bị Dụ Thiên
Tuyết đối đãi không chút khách khí như vậy, thậm chí anh còn trầm mê
phương thức chung đụng thô bạo không chút dịu dàng này.
"Cô tới đây làm gì?" Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên dời khỏi người
Dụ Thiên Tuyết, rơi vào trên người La Tình Uyển.
Trái tim La Tình Uyển khe khẽ buông lỏng, nhưng ánh mắt có hơi lo
âu nhìn chằm chằm vào vết thương trên đầu anh, nhìn chốc lát mới chậm
rãi dời đi, nhẹ nhàng đụng chạm một tý, dịu dàng hỏi: "Có đau hay không?"
Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên lắng đọng một loại tâm
tình không rõ nói được, đôi môi mỏng khêu gợi mím chặt, không nói một
lời.
Người phụ nữ này, vẫn lạnh nhạt như nước như thế, luôn luôn dịu
dàng thấu tình đạt lý.
"Xin lỗi, em không biết anh xảy ra tai nạn xe, Phàm Vũ nói cho em
biết, sau đó em chỉ có thể đi từng bệnh viện tìm kiếm." Ánh mắt La Tình
Uyển Nhu nhẹ nhàng quét qua: "Điện thoại di động của anh đâu? Em gọi
vẫn thông nhưng không có ai bắt máy."
"Ở trên xe." Nam Cung Kình Hiên cau mày trả lời theo bản năng,
không muốn dây dưa vấn đề này cùng với cô.
Bàn tay của La Tình Uyển nhẹ nhàng dừng trên cổ tay anh.
Hàng mày thanh tú nhíu lại, lành lạnh giương mắt lên nhìn: "Chỗ này
cũng có thể bị thương tổn, bị trật gân sao? Hay va quẹt mà bị thương?"
Bỗng nhiên Nam Cung Kình Hiên không muốn nói thêm câu nào nữa.