"Không cần!" Dụ Thiên Tuyết cự tuyệt: "Chúng tôi đi bộ là có thể về
nhà, không phiền anh nhọc lòng! Vị trí đó để lại cho người khác tốt hơn, tôi
không muốn là người xâm nhập vào cuộc sống của anh!"
Nam Cung Kình Hiên mím chặt đôi môi mỏng, lần nữa bị cả người
đầy gai nhọn của cô đâm vào tim phổi đau đớn, muốn ôm cô thật chặt vào
trong ngực hung hăng hôn cô, để cô thừa nhận cô và mình có quan hệ, cho
đến khi cô trốn không thoát mới thôi!
"Đi đường cẩn thận." Nam Cung Kình Hiên thỏa hiệp, nhàn nhạt nói
một câu, chủ động kéo cửa ra để cô đi ra ngoài.
Thân ảnh mảnh khảnh của Dụ Thiên Tuyết biến mất ở cửa ra vào, La
Tình Uyển an tĩnh chờ đợi, dù trong lòng như bị đao cắt cũng chờ đợi, nhìn
phương thức bọn họ chung đụng, nhìn người đàn ông này có thể ở trước
mặt người phụ nữ khác khoan dung ăn nói dịu dàng.
Sự thật tới vội vàng thế này, bất ngờ không kịp chuẩn bị.
"Chuyện ba mẹ tới nhà anh sáng nay em cũng không biết, sự kiện kia
không phải em nói cho ba mẹ biết —— anh có tin em không?" La Tình
Uyển nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, nhẹ giọng giải thích.
Nam Cung Kình Hiên chống nhẹ tay trên cửa, từ khi Dụ Thiên Tuyết
rời đi anh vẫn chưa lấy lại cảm xúc, chẳng qua là nghe được cô nói câu nói
này, đôi mắt thâm thúy mang theo sự lạnh lùng, xoay người lại ngắm nhìn
cô.
"Cũng tốt, nhân tiện hôm nay đến bệnh viện, chúng ta có thể kiểm tra
một chút."
La Tình Uyển run nhẹ lên, trong đôi mắt có chút đề phòng, khuôn mặt
nhỏ nhắn tái nhợt: "Kiểm tra cái gì?"