CHƯƠNG
1
Trời rất nóng và đầy hơi nước, cái nóng của New York ẩm ướt, đặc sệt
lại, đè nặng lên người. Tầng áp mái nhô lên khỏi 17 tầng nhà trên khu đông
Manhattan, khoe ra những cây đào trên sân thượng. Chẳng có chút gió nào
lay động nổi những chiếc lá đào, còn sân thượng được phủ một lớp bồ hóng
xốp mịn. Không có máy điều hòa trong căn hộ kiểu cũ xây tường dày, và
thường khá mát mẻ.
Alexander Barr, với bộ đồ cộc, vừa ra khỏi vòi nước lạnh, và mới chỉ đi
xa buồng tắm hai bước, mồ hôi đã bắt đầu chảy ròng ròng trên người.
Amelia, vợ Alexander Barr, đang ngồi trước bàn trang điểm tô lại đôi
môi, có cái vẻ mát mẻ khiêu khích. Như Alex Barr cảm thấy, nàng trông
giống như người vừa hiện ra từ một thế giới toàn những kẻ vô danh, tất cả
bọn họ đều bị ám ảnh bởi những ý nghĩ ích kỷ nhỏ mọn. Chiếc cốc đầy tới
nửa một thứ gì đó có vẻ như rượu gin pha, rịn ra khá nhiều nước ở cạnh
khuỷu tay nàng. Một điếu thuốc lá có đốm lửa đỏ ở đầu, buồn bã cháy âm ỉ
trong chiếc gạt tàn bóng loáng bên cạnh. Alex Barr đã uống cạn một cốc
khi anh từ ngoài đường vào nhà - mặt bóng nhẫy, mồ hôi ròng ròng, chiếc
áo sơmi ướt sũng dính chặt vào người - nhưng cốc rượu chỉ khiến anh nóng
thêm. Anh liệng chiếc cốc ra ngoài khoảng sân đầy bồ hóng, hy vọng có
một chuyển động đáng thương hại trong không khí, và khi chằm chằm nhìn
qua lan can xuống đường phố tít bên dưới, anh gần như bị ức chế một cách
không thể chịu đựng nổi bởi ý nghĩ cả cái quả đất chưa được thăm dò chứa
đầy những con “người kiến” bé tí xíu, tất cả đều bị tù hãm một cách cuồng
loạn bởi những vấn đề cá nhân.
Đột nhiên toàn bộ thế giới rộng lớn túm được đầu của Alexander Barr
trong bàn tay gồ ghề của nó, bóp mạnh, và ép bộ óc anh phọt ra đằng tai.
Anh cảm thấy như một bên hộp sọ của mình gãy vụn, rồi nở phồng ra, và ở
chỗ vốn là não bộ giờ đây chỉ là một khối bê tông cứng. Alex muốn thét