“Thì ra em còn biết đau sao, cứ tưởng em đã mất đi cảm giác đối với mọi
thứ rồi chứ!” Anh nhìn gương mặt nhíu vào một chỗ với lông mày của cô,
đáy mắt lộ vẻ khinh thường. Sau đó, bàn tay to tiếp tục chậm rãi trượt theo
đường cong duyên dáng trên người cô, chuẩn bị thăm dò vào nơi thần bí,
thế nhưng khi bàn tay lướt qua phần bụng còn chưa hở ra thì động tác bỗng
nhiên dừng lại, mà bàn tay nhỏ bé của cô cũng vội vàng nắm lấy tay anh,
dường như đang muốn ngăn lại.
“Đừng mà…” Cô rưng rưng nhìn anh lắc đầu, tiếng nói tràn ngập sự cầu
khẩn.
[1] Cửa đây năm ngoái cũng ngày này, má phấn, hoa đào ửng đỏ hây, má
phấn giờ đâu, đâu vắng tá, hoa đào còn bỡn gió xuân đây: Bài thơ Đề đô
thành Nam trang(thơ đề ở ấp phía nam Đô thành) của nhà thơ Thôi Hộ. Bản
dịch thơ của thi sĩ Tản Đà, nguồn thivien. net.
Theo "Tình sử" của Phùng Mộng Long, Thôi Hộ nhân tiết thanh minh một
mình đi chơi về phía nam đô thành, thấy một ấp trại chung quanh đầy hoa
đào. Thôi Hộ gõ cửa xin nước uống, một người con gái mở cổng, hỏi tên họ
rồi bưng nước đến, người con gái sắc đẹp đậm đà, duyên dáng, tình ý, dịu
dàng kín đáo. Năm sau, cũng vào tiết thanh minh, Thôi Hộ lại đến tìm
người cũ thì cửa đng then cài, nhân đó mới đề lên cánh cửa bên trái bài thơ
này. Người con gái xem thơ, nhớ thương rồi ốm chết. Chợt Thôi Hộ đến,
nghe tiếng khóc bèn chạy vào ôm thây mà khóc. Người con gái bỗng hồi
tỉnh rồi sống lại. Ông bố bèn đem cô gái gả cho Thôi Hộ. Cũng từ điển này,
người ta thường ví mặt người con gái đẹp với hoa đào.
Không đọc thì thôi, đọc rồi mới thấy cái “Tình sử” này chuối quá thể =] ]
Đại ý tức là nơi này năm ấy còn bóng dáng ai, năm nay đã chẳng còn.
Chương 88: Thắt cà vạt