“Chuyện này thì, trước mắt không phải đang có một nhà đây sao? Anh đã
đề cập qua hạng mục này với Caci, nếu bọn em mang du khách đến thăm
nông trường của cậu ấy nhất định sẽ mang đến rất nhiều lợi ích và hiệu quả,
ít nhất mọi người nhìn thấy loại rượu này hẳn sẽ ít nhiều nghĩ muốn mua
một chút về nhà, như vậy chính là một công đôi việc, cậu ta không có lý do
để cự tuyệt.” Ninh Quân Hạo nhíu mày nói.
Hoa Ngữ Nông nghe vậy, trong nháy mắt liền hiểu rõ, cô lập tức không thể
tin nổi nhìn Ninh Quân Hạo nói: “Thì ra anh sớm đã nghĩ kỹ, cho nên hôm
nay mới dẫn em đến chỗ này, mục đích chính là muốn em tự thể nghiệm
trước một phen đúng không? Anh thật sự là quá tốt.”
“Khó có được lúc em cao hứng như vậy, hạng mục kia xem như là lễ vật
tuần trăng mật cho em.” Ninh Quân Hạo đối với sự cảm kích và hưng phấn
của Hoa Ngữ Nông giống như đã sớm dự liệu trước, chỉ nhẹ nhàng cười
nói.
“Lễ vật tuần trăng mật? Thật vậy sao? Nhưng mà, em không chuẩn bị lễ vật
tặng lại cho anh, làm sao bây giờ?” Nói xong, vẻ mặt cô liền có chút hối
lỗi.
“Em chỉ cần vui vẻ làm bà Ninh là tốt vươn tay lên nhẹ nhàng cọ cọ cái mũi
nhỏ của cô, nói.
Đối với động tác có chút cưng chiều này, Hoa Ngữ Nông cảm giác thân thể
mình lập tức cứng đờ lại, cả gương mặt nhanh chóng đỏ ửng lên, lộ ra nụ
cười tươi rói có chút thẹn thùng.
...
Lúc ra khỏi nông trường, trời đã tối đen, Ninh Quân Hạo lái xe, nói với
Hoa Ngữ Nông đã an tĩnh ngồi bên cạnh: “Nếu mệt thì nhắm mắt lại nghỉ
ngơi một chút, hai tiếng nữa chúng ta mới có thể về tới khách sạn.”