Sau khi hiểu rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra, bác Trương liền cuộn ga giường
cũ để vào giỏ xách ở một bên, nói: “Hy vọng cô chủ sớm mang thai cậu chủ
nhỏ, để phu nhân và lão gia sớm được ôm cháu.”
“Bác Trương, đừng trêu chọc cháu mà…” Hoa Ngữ Nông nghe thấy lời bác
Trương nói xong, không khỏi đỏ bừng mặt, nhưng trong lòng lại khó nén
cảm giác giác hạnh phúc đang trào dâng.
...
Hoa Đình Quốc Tế, trong phòng làm việc ở tầng chín mươi chín của tổng
tài, bây giờ là lúc xế chiều, trước đây vào giờ này Ninh Quân Hạo vẫn còn
đang bận rộn ký tên lên đủ loại giấy tờ.
Cửa phòng làm việc bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, thư ký Lý cầm
ghi chép đi vào, thấy Ninh Quân Hạo hình như đang chuẩn bị mặc áo khoác
đi ra cửa, lập tức tiến lên một bước nói: “Tổng giám đốc, anh muốn đến
chỗ hẹn với Trương tổng của tập đoàn Phúc Điền sao?”
“Giúp tôi hủy bỏ toàn bộ lịch trình chiều ngày hôm nay đi.” Nói xong,
Ninh Quân Hạo mặc áo khoác vào, chuẩn bị rời đi.
Thư ký Lý vô cùng bất ngờ nhìn anh, giống như đang nhìn một người ngoài
hành tinh vậy.
Trên thực tế, Ninh Quân Hạo trong ấn tượng của cô là một kẻ cuồng công
việc không hơn không kém, cô thật sự không nghĩ ra trên thế giới này còn
có chuyện gì quan trọng hơn công việc, khiến anh có thể vì nó mà bỏ hết
mọi lịch trình đã được sắp xếp sẵn.
Ninh Quân Hạo vứt thư ký Lý đang trợn mắt há hốc mồm sang một bên,
lập tức đi về phía cửa, chẳng qua đi được một đoạn, anh bỗng dừng bước
xoay người nhìn cô ta: “Cô nói thử xem, đối với một người phụ nữ mà nói,
bất ngờ lớn nhất mà một người đàn ông có thể cho cô ấy là cái gì?”