CHỒNG NGỐC CỦA TÔI - Trang 247

kiện, và ngược lại, cũng chỉ có cô ấy mới yêu thương Vũ Vọng vô điều
kiện, mặc kệ tốt xấu.

"Khi nào vậy?" Nếu ba mẹ cũng tham gia thì cô đành phải đi rồi.

"Ba ngày nữa." Anh đáp.

"Đầu tiên chúng ta sẽ tung ra tin tức, để ngăn chặn mọi suy đoán của giới

truyền thông." Chỉ còn khoảng ba, bốn tháng nữa là cháu đích tôn bảo bối
của hai nhà Phong, Kiều ra đời rồi, nếu không thể giải quyết sớm việc này
thì bọn họ sẽ càng bất lợi.

Cô gật đầu, tỏ ý đã biết. Và rốt cuộc, cô cũng không nhịn nổi mà phải

vươn tay đẩy cái đầu đang rúc trong cổ cô ra, khẽ nói: "Anh cũng một vừa
hai phải thôi chứ."

Đúng là, hôn cổ cô, cắn cắn tai cô thì thôi đi, anh lại còn cắn dây áo con

của cô kéo xuống dưới nữa, cũng chẳng thèm quan tâm còn có người ngoài
ở đây.

"Nhung nhung..." Anh bất mãn chu môi, oán giận.

"Anh muốn hôn nhẹ."

Không đợi Kiều Nhung Ngọc kịp phản ứng, anh đã giữ lấy hai vai cô rồi

xoay cô lại đối mặt với anh. Mặc kệ Bạch Dật Phong đang đứng trợn mắt
nhìn bọn họ, anh tự động chu môi rồi ấn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Bạch Dật Phong biết điều xoay người rời đi, dù sao thì anh cũng đã nói

xong rồi, chỉ có điều, thật không ngờ Vũ Vọng lại to gan như vậy. Ha ha.

"Vũ Vũ..." Khẽ kêu một tiếng, cô để mặc anh cuồng hôn mình.

"Nhung nhung...Nhung nhung...." Vừa gọi tên cô, anh vừa lưu luyến trên

môi cô, anh không nỡ buông cô ra. Đã lâu rồi anh chưa cùng Nhung nhung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.