CHÚ BÉ RẮC RỐI - Trang 152

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

Thằng An ngồi nghe, mặt đỏ lên một cách ngượng ngập.

Hóa ra anh Vĩnh nó đã "cứu" nó. Niềm tự hào về ông anh này ít ra cũng giảm nhẹ được nỗi

hỗ

thẹn về ông anh kia. Tôi mừng cho An. Dù sao nỗi đau của nó cũng xoa dịu. Chỉ có điều trớ

trêu là anh Vĩnh của nó, người anh mà trước đây đối với nó "có cũng như không", không bao

giờ ngờ được những việc làm của mình lại có "giá trị thuyết phục" đối với em mình như vậy,

điều mà tôi năn nỉ đến gãy lưỡi cũng không xong.

Trưa đó, tôi đưa An về tới tận nhà nó.

Dọc đường, chúng tôi chẳng trò chuyện gì nhiều nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của An, tôi

biết rằng sóng gió đã qua đi.

Trước khi chia tay, An đột ngột bảo tôi:

- Chiều mai mày ghé qua học với tao!

Tôi trố mắt:

- Ngày mai đâu phải thứ năm!

An cười:

- Thì cần gì phải thứ năm! Bây giờ tao muốn học để đuổi kịp bạn bè!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.