CHÚ CHIẾU BÓNG, NHÀ ẢO THUẬT, TAY ĐÁNH BÀI VÀ TỤI CON NÍT XÓM NHỎ SÀI GÒN NĂM ẤY - Trang 219

Mỗi khúc phim cắt rời, dù ngắn cỡ mười hình hay dài cỡ ba mươi hình

đều gợi cho thằng Minh một chút hoài niệm gì đó giữa nó và chú Hai Ngon.
Có thể là một vài câu nói bâng quơ hay chú đang nhờ nó làm việc gì đó
trong phòng máy: lau máy chiếu phim, châm nhớt vào máy hoặc cuốn
những đoạn phim đứt lại. Đây là những đoạn phim mà nó yêu thích nhưng
lúc ấy chú chưa cho nó. Nó không hiểu tại sao? Nhưng bây giờ, nó mới biết
rằng ông đã gom góp lại, cất vào một hộp phim để dành. Hay là ông đã
chuẩn bị cho cuộc “tàng hình” lần thứ hai. Chú đi đâu? Bao giờ gặp lại? Nó
không biết trả lời cho những câu hỏi mà nó tự đặt ra cho bản thân mình.

Một miếng giấy nhỏ rớt ra từ trong những đoạn phim cắt rời đó. Thằng

Minh vội vàng mở ra xem. Vài dòng chữ ngắn, viết vội: “Ráng học. Bớt coi
chớp bóng. Muốn làm thầy tuồng, đạo diễn thì phải học cho giỏi. Học từ từ,
chậm mà chắc. Ráng đậu đệ thất năm nay nghe mậy để sau này ngon lành.
Tụi mình dầu hèn cũng thể mà”. Ước mơ mà nó đã nói trong câu chuyện
bâng quơ mà chú cũng nhớ sao?

- Lớn lên mầy muốn làm nghề gì?

- Chiếu bóng.

- Làm chiếu bóng. Cực lắm con ơi. Làm chiếu bóng như tao là làm thân

cu li cho mấy ông chủ rạp. Mầy phải ước làm chủ rạp chiếu bóng mới được.

- Ai mà thèm làm chủ rạp chú.

- Chủ rạp vẫn ngon hơn thằng chiếu phim.

- Con không làm chủ rạp cũng không làm chiếu phim mà làm ra phim.

- Cái gì? - Chú Hai Ngon mở tròn mắt ngạc nhiên khi nghe thằng Minh

có chí lớn như vậy - Mầy quay phim?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.