CHÚ CHÓ KHÔNG NHÀ - Trang 82

Chúng tôi vào nhà và Sam đưa cho cô Cooper xem mấy bức ảnh.

Cô ấy có một cái máy giống máy đánh chữ, nhưng chỉ có 6 phím và
một cái phím to ở giữa. Nó đục chữ nổi Bray lên tấm thẻ và cô ấy
dán tấm ảnh của tôi lên.

“Cháu thực sự rất ít nói đúng không?” Cô ấy hỏi. “Nếu không

nói, cháu có thể viết tên của cháu lên được chứ?”

Viết không phải là nói chuyện và nó là một cách hay để truyền

đạt đến người khác những điều mình không nói. Trên tấm thẻ, tôi
không viết tên của mình mà viết: Sam là bạn của tôi. Cô Cooper vỗ
vỗ thông điệp đó lên bàn tay Sam.

Sam đưa đầu cây bút nỉ cho cô Cooper (bởi vì viết không phải là

việc dễ dàng với cậu ấy) và nói những gì cậu ấy muốn mẹ mình
viết lên bức ảnh. Cô Cooper đưa tôi tấm thẻ và đứng dậy đi pha trà.

Cô ấy đã viết lên đó cho Sam: Cally và tôi, m

t người cm nhn,

còn m

t người nhìn thấy. Nó hơi giống thơ. Tôi nghĩ là tôi hiểu ý

cậu ấy muốn nói ai là tôi và ai là cậu ấy.

Tôi nhìn gần hơn vào bức ảnh mà tôi muốn giữ. Sam, người bạn

mới của tôi, đang cười rất tươi, mái tóc thì đen và mềm mại, phía
sau cậu ấy là bãi cỏ rộng lớn xanh tươi, những cây cối xa xa và
những cảnh vật quen thuộc khác. Một chú chó lông xám bạc.

Tôi cảm thấy rất xúc động, đầu như muốn nhảy tưng tưng, tôi

cảm thấy hơi thở của mình nghẹn ngào nơi cổ họng. Sam nghiêng tới
gần hơn, tai trái vểnh lên nghe ngóng, cậu ấy đặt bàn tay lên cánh
tay tôi. Trông cậu ấy có vẻ đăm chiêu, dường như cậu ấy cảm nhận
được có chuyện gì đang xảy ra. Cậu ấy kéo mấy cái hộp của mình lại
gần, mở nắp ra và tìm một cái thẻ có chữ, GÌ VẬY?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.