khách. Khách vẫn thản nhiên để cho đàn chó nhà bà Lý gặm bắp chân. Bà
Lý vừa quát lũ chó một cách vô hiệu, vùa để ý ngắm đến những bắp chân
tròn tĩnh của mấy ông khách lạ. Thì ở đấy, có cần gì đợi lũ chó nhà bà Lý
cắn, trên lần da chân bóng như đồng đen kia, đã loang lổ nhiều vết sẹo rất
to, cái thì trắng nõn thâm đã lâu ngày.
Đàn chó xem chừng cũng chán mấy người lạ kia nghêng ngang trong
nhà chủ mình và có ý coi cái khoảng sân vườn nhà như là của họ. Trái với
những lần khác thấy những người lạ qua đây có cầm que hay gậy tre già với
sự rụt rè kiêng nể là chúng cắn vồ và đuổi nhiều, lần này đàn có mẹo, sau
một hồi thị oai suông đã lẳng xa mấy ông khách người Tam Tổng.
Sau một hồi “nhỏ to” ở giữa sân, họ nói chõ vào trong nhà:
- Thế ông Lý có nói bao giờ về không?
Từ trong nhà thấp, tiếng bà Lý đưa ra:
- Dạ, thầy cháu hôm đi, không thấy dặn gì cả. Xin mời các ông vào
xơi nước kẻo nguội.
Ngoài sân mấy ông khách vẫn thì tầm bàn tán. Họ không trả lời câu
mời nước của bà Lý. Trong một lúc gắt gỏng, bà Lý chỉ nghe được mẩu
chuyện lúc họ nói to: “... Chả có nhẽ lão Lý lại đi đánh một tiếng bạc bất
thình lình như vậy. Bao giờ lão đi, cũng có anh em mình tả phù hữu bật”.
Thế rồi họ kéo nhau đi, sau mấy mồi thuốc lào rít đến tận nõ và sau mấy
câu chào hỏi kệch cỡm ngô nghê. Bên chiếc điếu cày dài đến thước rưỡi ta,
họ còn để lại một cái hộp tròn đựng thuốc lào. Nắp hộp làm bằng vỏ cam
khổ. Lúc vở cam còn tươi, ở trong khuôn ép, người ta đã tỉ mỉ trổ lên đấy
một cái mặt hổ phù.
Cai Xanh-người khách có họp thuốc lào này và vừa ở đây ra-Cai Xanh
là một tay chơi nổi tiếng ở mấy vùng Thanh nội và Thanh ngoại. Những tay
anh chị trong đám giang hồ phóng khoáng thường được biết điến tiếng Cai