trọng mộc cách vừa phải mà nhiều khi còn gượng ép nữa kia, bây giờ cậu
thấy cả một huyền sử bọc quanh một lão tướng võ nghệ cao cường và bí
mật. Cái ông tướng tài giỏi ấy, ngày ngày cậu gần kề và chuyện trò cùng.
Vậy mà hơn tháng nay, cậu không biết gì cả.
Giàn bầu nậm ở ngoài sân, dây leo và lá chằng chịt lấp chặt ô giàn
nứa. đã làm dịu hẳn cái nắng tháng tư ở trước mặt nhà. Ánh nắng đổ xuống
giàn, khi lọt xuống sàn bị cái cốt xanh ngát của cây lá lọc qua một lượt, rồi
đổ dồn và vờn vào áo vải trắng dài cậu Chiêu đang ngửng đầu ngắm những
quả bầu nậm buông thõng xuốn ngang mặt. Cái áo vải trắng cậu Chiêu đã
biến thành một áo lụa màu xanh của người phong lưu và đa tình. Đấy là cái
màu dịu mát của chất ngọc bích; đấy là màu xanh ở những cánh đồng lúa
non ngút ngàn của những xứ yên ổn không bao giờ có nạn binh lửa.
Gió nam từ ngoài luỹ tre già thưa đưa vào, làm va đụng vào nhau bình
rượu của tự nhiên. Những quả bầu mà được cứng lần cùi như chất vỏ cây
khô, thì mỗi khi cơn gió vèo đẩy những bình rượu ấy văng cụng vào nhau,
người ta sẽ nghĩ ngay đến cái hình và cái tiếng của lũ khánh đất nung và cá
đất nung ở cái sân cây cảnh một gia đình thanh bạch.
Cậu Chiêu nắm từng quả bầu nậm. Lúc buồn tay, lắc quả bầu thật
mạnh, ở trong nghe như có tiếng nước ọc ạch. Trông sướng mắt và có thể
vui tai đến chừng nào! Chẳng trách được, chiều chiều ông cụ Hồ Viễn cứ ra
sân đùa mãi được với lũ bầu nậm lòng thòng trước khung cửa sổ như nhắc
nhỏm một người đã mệt với cuộc sống chỉ còn nên uống rượu chơi thôi.
Trái bầu nậm còn tươi dưới lỗ giàn là một cái bình rượu tạc bằng khối ngọc
bích đều sắc, nhẫn và bóng!
Giời chiều, đứng nắn bầu nậm cho cụ Hồ, cậu Chiêu thấy có hứng thú.
Vì cậu đã bắt đầu mến được ông già Hồ. Trước kia cưỡi ngựa, cầm cờ,
đánh Tây, bắn súng; bây giờ đi phân phát hạnh phúc bằng cách tìm đất để
mả cho những kẻ thất thế, và lúc nhàn rỗi thì uống một đôi rượu của những
người biết nhớ ơn mình.