Hạnh phúc! Trinh Trinh nhắm mắt. 2 chữ đó hãy còn xa vời quá. Làm sao
nàng mơ ước khi nàng là con người không toàn vẹn?
- Thảo Thảo ơi, con về có thăm cha không mà ở miết trong buồng với mẹ
vậy hả?
Bà Diễm giật mình kêu lên:
- Ấy chết! Con ra với cha con 1 tí, ông cứ nhắc con hoài à!
Trinh Trinh cất mặt giây chuyền mẹ cho vào túi áo,uyển chuyển bước ra
cười tươi như hoa nở:
- Dạ Thưa cha gọi con
Trên bàn chai rượu Martell cùng thức nhấm đã cạn gần phân nữa. Ông
Hưng ngưng ngà ngà say cười bảo con:
- Chồng của con hôm nay lạ lùng quá, nó cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ như kẻ
mất hồn
Trinh Trinh khẽ đưa mắt nhìn chồng nhanh 1 cái rồi cười nói:
- Con biết rồi, tại cha cứ đem chiến sự Vùng Vịnhh ra mà nói. Chồng con
là dược sĩ anh ấy có biết gì về i rắc i ran đâu mà cùng bàn luận chứ
Ông Hưngưng bật cười vỗ tay lên tóc con:
- Cha mày, binh chồng quá mực
Bà Diễm mỉm cười đỡ lời:
- Chồng nó, nó phải binh chớ sao?
Ông Hưngưng đưa 2 tay lên trời cười thoải mái:
- Hết con rồi tới vợ, tôi hết htời rồi
Mọi người bật cười vang vui vẻ. Chỉ có Khải không cười. Anh lầm lì
đứng dậy:
- Dạ Thưa ba má trời cũng xế rồi. Con xin phép được ra về
Bà Diễm, Dạ Thảo bàng hoàng đưa mắt nhìn chung quanh, rồi hốt hoảng
khi nhận ra trời đã khá trưa rồi. Nàng chống tay ngồi dậy nhưng toàn thân