- Chứ sao, con gái của tôi mà.
Khải lại đưa tách café lên môi, thong thả nếm trọn mùi vị ngọt ngào đăng
đắng. Hơn một tuần rồi, chàng đến ngồi ở quán này để chờ đón 1 bóng hình
quen thuộc. Từ lúc đưa Trinh Trinh về nhà cha mẹ đến nay cuộc chiến tranh
lạnh giữa 2 người vẫn khô chấm dứt. Đêm đêm nàng vẫn ngủ dưới chân
gường và chàng vẫn lầm lì cô độc. Hơn lúc nào hết, bây giờ Lê Khải mới
hiểu được lòng mình, chàng yêu Dạ Thảo, yêu hơn mọi thứ trên đời hơn nhà
cao cửa rộng.
Và chàng đến đây, đến đây để chờ đón 1 bóng hình, chàng cần gặp nàng,
chàng muốn tỏ bày tâm sự Từ lâu ấp ủ trong tim. Dạ Thảo ơi! Em có hiểu
được lòng anh? Sau hơn 1 tuần rồi, con đường này vắng bóng em tôi?
Khải đưa điếu thuốc lên môi, hít 1 hơi thật sâu mà nghe tâm tư rã rời.
Chàng hối tiếc nhiều. Chàng trách mình vong phụ. Dạ Thảo, anh sẽ quỳ
dưới chân em đền bồi mọi đau khổ của lòng em.
Trên con đường trưa nắng, dáng Dạ Thảo bước nghiêng nghiêng. Chiếc
nón lá củ Che ngang khuôn mặt nhỏ. Tim Lê Khải đập nhanh rộn rã. Dạ
Thảo ơi, em có biết là anh chờ em từ lâu lắm rồi khô?
- Dạ Thảo
Chàng bước nhanh ra khỏi quán đứng chắn trước mặt nàmg.
- Anh!
Dạ Thảo hốt hoảng lùi lại 1 bước, đảo mắt nhìn quanh, nàng cất giọng run
run
- Xin anh tránh đường cho tôi đi chợ. Anh đã có vợ rồi sao còn chặn
đường chặn lối làm chi?
Lê Khải vụt nắm lấy tay nàng. Dạ Thảo cố vùng ra nhưng khô nổi, nàng
yếu ớt van xin:
- Anh Khải, buông em ra kẻo mọi người nhìn thấy bây giờ.
Khải lôi nàng về quán cất tiếng yêu thương:
- Thảo, anh xin em 1 phút, xin em vào quán cho anh nói 1 lời