CHÚA CÓ ĐÓ KHÔNG- LÀ CON, MARGARET - Trang 144

“Đi rồi!” bà kêu lên. “Nhưng bà tưởng là họ sẽ ở đây một tuần kia

mà.”

“Cháu và bố mẹ cũng nghĩ thế đấy,” tôi nói.

“Nhưng Morris và bà lại tới cốt là để thăm họ cơ mà.”

“Thật ạ?” tôi nói. “Sao lại thế được ạ?”

Bà nội và ông Binamin nhìn nhau vẻ bí mật. “À, chúng ta nghĩ có thể

cháu sẽ cần sự hỗ trợ.”

“Ôi bà! Cháu có thể tự lo liệu được mà.”

“Bà biết là cháu có thể tự lo liệu được. Cháu là Margaret của bà mà,

phải không? Kể cho bà nghe đi - họ có cố thử gì đó không?”

“Ví dụ là cái gì ạ?” tôi hỏi.

“Cháu biết đấy,” bà nói. “Chuyện đi nhà thờ ấy.”

“À... cũng có,” tôi thừa nhận.

“Bà biết ngay mà,” bà thốt lên. “Tôi chẳng phải đã nói với ông rồi

sao?” bà nói với ông Binamin.

Ông Binamin lắc đầu. “Bà lúc nào cũng đoán đúng, Sylvia à,” ông

nói.

“Cháu phải nhớ, Margaret... cho dù họ có nói gì đi chăng nữa... cháu

vẫn là một người Do Thái đó nhé.”

“Không, cháu không phải!” tôi cãi lại. “Cháu không là gì cả, và bà

biết rồi đó. Cháu thậm chí còn không tin Chúa!”

“Margaret!” bà nói, “Cháu đừng bao giờ nói như vậy về Chúa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.