CHÚA ĐẢO XA - Trang 173

CHƯƠNG 7: THÁNH ĐƯỜNG HYDROCK

Tôi lại chập chờn trong giấc ngủ, điều kỳ lạ là không bị ác mộng quấy

rầy. Khi thức giấc, nhìn lại tập phác thảo dưới ánh nắng ban ngày, tôi bỗng
nghi ngờ tất cả. Căn phòng trong tranh rất khác, chân dung của Jago lại
càng khác hơn. Có lẽ trong bóng tối, dưới ánh sáng của ngọn nến đã làm
cho chúng trở nên dữ dội và nguy hiểm...

Khi Janet mang nước nóng tới, tôi đưa cho cô ta xem bức tranh “căn

phòng ác mộng”.

- Cô xem căn phòng này thế nào, Janet? – tôi nhìn cô dò hỏi.
- Ôi, nó thật là đẹp, - cô buột lời khen ngợi.
Tôi hỏi tiếp: - Cô biết, căn phòng này ở đâu chứ?
- Căn phòng này có thật hả cô? – Janet hỏi lại tôi... Chứng tỏ Janet chưa

bao giờ nhìn thấy nó.

Sau bữa ăn sáng, Gwennol đi tới, tôi cũng hỏi ngay – tôi đã tìm thấy

trong tập phác thảo của mẹ tôi một bức tranh thật tuyệt. Cô hãy nhìn bức
tranh vẽ căn phòng này mà xem.

Cô nhìn, gật đầu tán thưởng.
- Cô biết căn phòng này chứ, Gwennol?
Cô bối rối. - Biết nó ư? Sao tôi phải biết, nó chỉ là một căn phòng bình

thường thôi mà.

Một căn phòng bình thường! Thật thất vọng biết bao khi nghe cô nói vậy.

Tôi muốn hét to lên rằng: Đó là căn phòng luôn ám ảnh cuộc sống của tôi,
là nỗi sợ hãi thường trực của tôi. Một căn phòng không bình thường một
chút nào đâu.

Nhưng làm sao tôi có thể nói điều đó ra được. Tôi đành nói – tôi ngạc

nhiên biết chừng nào, nếu nó ở ngay trong lâu đài này.

Cô lắc đầu. Dường như cô cho rằng, tôi đang nghi ngờ bức tranh lộng lẫy

kia có phải do mẹ tôi vẽ hay không... mà mối bận tâm ấy thì không liên
quan gì tới cô kia chứ.

Ngay lúc đó có tiếng gõ cửa, tôi lên tiếng: - Mời vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.