CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 529

“Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ tìm cô ta để báo thù.” Wata mới đi theo

Hassan vài năm, không biết rõ chuyện của anh ta với Laila, nên mới bị tôi
lôi kéo dễ dàng như vậy. Nhưng giây lát sai, anh ta lại nói với vẻ chân
thành: “Nhưng đó là tôi, Abu ạ. Tôi là đàn ông, còn cô chỉ là một phụ nữ
yếu ớt. Cô hiểu ý tôi chứ? Hiện giờ, ở Peshawar không chỉ có quân Muja,
Liên minh Phương Bắc, Cơ quan tình báo liên quân(*), cảnh sát mật, mà
còn có rất nhiều đội di kích mà chỉ có Chúa mới biết họ nhảy từ đâu ra. Nếu
cô có một kẻ thù vô cùng có thế lực ở đây, cô chỉ có hai con đường: một là
rời khỏi nơi này, hai là cố gắng hết sức để có thể sống tiếp, giống như khi ở
trong tù, chúng ta phải dựa vào J béo vậy?”

(*)Còn gọi là Cục Tình báo Pakistan, viết tắt là ISI

Wata nói đúng, thế giới ở trong hay ngoài bức tường nhà tù không có gì

khác nhau, vẫn là mạnh được yếu thua. Tôi ngẫm nghĩ, Wata lo lắng nhìn
tôi, hỏi: “Abu, cô đang nghĩ gì vậy?”

Tôi nhìn lên trần nhà đáp: “Đang nghĩ con đường thứ ba.”

“Con đường thứ ba?”

“Ừ, giống như ngoài kế hoạch A và kế hoạch B, còn có một kế hoạch C

dự phòng.”

Anh ta thận trọng hỏi: “Abu, vậy cô muốn tôi làm gì?”

Tôi quay sang nhìn bóng mình trong gương, quần áo mới đã che đi

những vết thương xấu xí, đáng sợ, nhưng trên gương mặt này, đã không thể
tìm taháy chút dấu vết nào của một Ngải Mễ Lạp ngây thơ, hồn nhiên nữa
rồi. Tôi quay sang nói với Wata: “Ngày mai, đi dạo phố cùng tôi.”

Wata không ngờ tôi im lặng một lúc lâu chỉ để đưa ra yêu cầu này, kinh

ngạc vô cùng, lông mày dựng đứng lên hỏi: “Đi dạo phố?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.