CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 682

“Đây không phải là một bộ sách, đây là thánh kinh phù hộ cho cháu

được hạnh phúc đấy, cháu gái ạ.” Wughi mỉm cười, bước đến nắm lấy bàn
tay còn lại của tôi rồi dẫn tôi tiến về phía lễ đường trải thảm, được trang trí
bằng lông chim công và lá cây sồi.

“Wughi, cháu có chuyện muốn nói với ông.” Tôi nói rồi toan bỏ cuốn

kinh Koran ở trên đầu xuống.

“Bây giờ vẫn chưa được. Sau khi đến lễ đường mới được bỏ thánh kinh

xuống.”

“Wughi, cháu…”

Những tiếng hoan hô vang dội đã nhấn chìm lời nói của tôi. Dân làng

đều đã đến, trong phút chốc, tiếng trống gỗ và tiếng ca hát hòa lẫn vào
nhau, tạo thành không khí náo nức đáng có của một lễ cưới. Khó khăn lắm
mới chờ được đến khi bài hát kết thúc thì Wughi lại nói: “Tiểu Ngải, cháu
mặc áo cưới trông rất đẹp.”

“Vâng, nhưng cháu…”

“Cháu đồng ý chứ?”

Tôi tưởng ông hỏi tôi có đồng ý với nhận xét đó không nên trả lời rất

nhanh: “Đồng ý, nhưng ông nghe cháu nói đã…”

Nhưng Wughi không để ý đến tôi, lại lặp lại câu hỏi đó những hai lần.

Lần nào tôi cũng vội vã trả lời là đồng ý. Khi hai chữ “đồng ý” cuối cùng
được thốt ra, dân làng đồng loạt ào tới, tung kẹo về phía tôi. Hóa ra ông cụ
hỏi tôi có đồng ý với cuộc hôn nhân này không. Ở góc phòng, có một người
đang đọc to bài kinh chúc phúc. Tôi nhìn thấy Ali, cô gái ở lán cừu và rất
nhiều người khá quen mặt, ngoài ra còn có một vài người đàn ông lạ mặt
với dáng người thon gọn, khuôn mặt tuấn tú. Tôi đoán họ là người Rajput ở
trên núi xuống. Sau đám đông, tôi nhìn thấy Lâm đang đứng bê một bát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.