CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 767

Lạp, phụ nữ đều giỏi nói những lời không thật lòng sao?” Rồi cũng không
đợi tôi trả lời, anh ta cúi xuống hôn lên trán tôi, cảm giác mách bảo tôi rằng
anh ta đang cười. Tôi bối rối đẩy anh ta ra một chút, ngước mắt lên, quả
nhiên anh ta đang cười, nụ cười chua chát nhưng vẫn sắc như dao.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của anh ta nên nhất thời đầu óc

trở nên trống rống, chỉ thẫn thờ, ngước mắt nhìn. Rất nhanh, anh ta đã lại
trở về vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng, vững như bàn thạch. Chỉ có những tia nắng
bên ngoài là vẫn chiếu qua ô cửa sổ, chiếu len mặt anh ta, làm ánh lên đôi
mắt sâu thẳm ẩn giấu dưới hàng lông mày rậm rạp, trong đôi mắt đó, sự chế
giễu và hăm doạ vẫn chưa tan hết. Anh ta lạnh lùng cất tiếng hỏi: “Từ khi
nào?”

Trong phút chốc, trái tim tôi run rẩy, cơn ớn lạnh lan khắp tứ chi, một

lúc sau mới run run trả lời: “Anh nói gì, tôi không hiểu.”

Anh ta khẽ cười khẩy. “Được, em không muốn nói, ta cũng không ép.”,

rồi anh ta đưa tay mở cửa xe, nói: “Đi thôi!” Tôi vẫn thần người ngồi yên
tại chỗ. Anh ta đã biết hết rồi, nhưng làm sao lại biết?”

Hassan cúi người, khẽ gọi: “Mễ Lạp?” Cử chỉ của anh ta vẫn có vẻ chu

đáo, quan tâm như mọi khi. Tôi nắm lấy bàn tay đang chìa ra của anh ta một
cách máy móc. “Vẫn ổn chứ?” Anh ta hỏi.

“Vẫn ổn”, tôi khẽ đáp, cách đó mười mấy bước, Lâm đang bị hai hộ vệ

áp giải vào một căn lều, sẽ có rất nhiều người canh gác anh. Không biết anh
có nhìn thôi màn kịch thân thiết vừa rồi không nhưng tôi thấy anh vẫn rất
bình tĩnh. Hassan đột nhiên huých vào khuỷu tay tôi, tôi vội quay đầu lại.

“Đi thôi.” Anh ta nói.

Tôi lặng lẽ khoác tay anh ta. Thời tiết hôm nay thật là đẹp, trời xanh

mây trắng, hoa nở ngát hương, chim hót véo von, nhưng vẫn không xua tan
được sự kích động, căm phẫn trong lòng dân chúng. Chỉ trong một thời gian

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.